Tiêu Diễn bị nhìn có chút không thoải mái, nắm lấy tay vịn xe lăn, quay mặt đi chỗ khác: “Anh à, anh nhìn em như vậy làm gì … Em tuyên bố trước là em không có ý đồ gì với ớt cay nhỏ.
ừm … chỉ là có hơi nhàm chán thôi!
Ở trong bệnh viện quá nhàm chán, có ớt cay nhỏ bên cạnh cãi nhau với em, em cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn … Đó, chỉ là như vậy!”
Tiêu Lăng Dạ thu hồi tầm mắt: “Em biết em đang làm cái gì là được.”
“Đương nhiên là em biết! Anh trai, anh phải tin tưởng vào em trai của mình.
Bạn gái cũ Tiêu Diễn đây đều là người trong làng giải trí, mập ốm cao thấp, loại nào mà chưa gặp qua … Mắt nhìn của em cao như vậy, sao có thể thua cái loại dung mạo bình thường như ớt cay nhỏ được!”.
“A Diễn!”
“A?”
“Nhớ kỹ lời hôm nay em nói!”
Mặt Tiêu Diễn đặt dấu chấm hỏi.
“Thế này thì về sau tự vả vào mặt mình kêu hơi to!”
Cuối cùng, một vệ sĩ hỗ trợ đưa một người và rời khỏi phòng.
Cơ Dã Hỏa say đến bất tỉnh nhân sự, bị hai vệ sĩ khiêng ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại có Lâm Duyệt, cô ấy bị Lâm Quán Quán uống say khướt lôi kéo.
“Chị! Em kết hôn…”
“Thật tốt!” Lâm Duyệt cũng say, hai má cô ấy ửng hồng, hai mắt mơ màng, nắm lấy tay Lâm Quán Quán, nói: “Quán Quán, chị thật muốn em… Hạnh phúc…”
“Chị… Chị nói xem, bà nội bà ấy có thể nhìn thấy không?”
“Chắc chắn là thấy.”
Gương mặt Lâm Quán Quán ửng hồng, gật đầu thật mạnh: “Vâng! Bà nội nhất định có thể nhìn thấy…”
Sau khi hai chị em trò chuyện một lúc, Lâm Quán Quán không kìm được mà ngủ gục trên bàn ăn bừa bộn.
Lâm Duyệt cũng không đứng lên nổi.
Tiêu Lăng Dạ đang chuẩn bị sai người đưa cô ấy trở về, nhưng cánh cửa phòng bệnh từ bên ngoài mở ra, lộ ra Chu Lâm trong chiếc áo choàng màu trắng như trăng.
Tiêu Lăng Dạ nhướng mày.
Chu Lâm nhàn nhạt gật đầu chào hỏi với anh, sau đó lập tức đi thẳng đến bên cạnh Lâm Duyệt, đỡ lấy bờ vai của cô ấy rất tự nhiên, mà Lâm Duyệt… Cô ấy mê mang mở to mắt ra, nhìn thấy người đang ôm cô ấy là Chu Lâm, cô ấy có vẻ thả lỏng người, nghiêng đầu, và an tâm dựa vào bờ vai của anh ấy, sau khi tìm được một vị trí thoải mái cô ấy liền ngủ rồi.
Khi nhìn thấy vậy, lông mày lạnh lùng của Chu Lâm chợt khẽ dịu dàng.
Tiêu Diễn đã thấy choáng váng rồi.
Tâm Can cũng có chút bối rối, chỉ có Duệ Duệ nhíu mày.
Chu Lâm ôm Lâm Duyệt, gật đầu với Tiêu Lăng Dạ: “Cảm ơn anh chiêu đãi, tôi sẽ đưa cô ấy trở về!”
Trở về?
“Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ?”
‘Anh ở đây!
Tay căng thẳng, Lâm Quán Quán ngẩng đầu thì thấy Tiêu Lăng Dạ ngồi ở bên người cô, anh mặc một áo sơmi trắng, bắt lấy tay cô, lo lắng nhìn cô: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Mơ!
Thì ra là nằm mơ!
May mắn chỉ là mơ!
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.
“Mơ thấy cái gì vậy?”
Cũng không thể nói mơ thấy Tiêu Lăng Dạ thiếu chút nữa bị các gác đè chết, cô mới bị doạ tỉnh đi!
Khụ!
Lâm Quán Quán đỡ đầu, nhanh chóng dời đề tài: “Tiêu Lăng Dạ, em đau đầu!”
“Là do em say rượu đấy!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...