Một lần nữa, Thanh Mộc Tinh cùng với Duệ Long và Mễ Linh đi đến nhà Trình Chương.
Ông ta nhìn thấy bọn họ thái độ cũng như trước, Duệ Long phải phái hai tên thuộc hạ đi đến giữ lấy hai bên tay Trình Chương cho Thanh Mộc Tinh tra hỏi.
"Ông Trình! Xin ông hãy nói ra tin tức mẹ chồng cho tôi biết được không? Đến giờ chồng tôi còn không biết mẹ của anh ấy là ai nữa, ông làm thế không cảm thấy bản thân độc ác lắm sao?"
"Các người luôn miệng nói là mang bà ấy về nhưng tôi không biết lời các người là thật hay giả, làm sao tôi tin đây?"
Thanh Mộc Tinh mất bình tĩnh đứng phắt vậy.
"Nói vậy là ông biết rõ bà ấy đang ở đâu có đúng không?"
Trình Chương lập tức chối bỏ.
"Tôi không biết, vụ việc năm đó cũng chẳng liên quan đến tôi!"
"Ông Trình! Đừng cố chấp nữa.
Tại đây tôi có thể thề với ông tôi chính là con dâu tương lai của bà ấy!"
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa, các người đi đi!"
"Ông Trình!"
"Tôi nói lại một lần nữa, chuyện năm xưa chỉ có một mình Tịnh Lan làm, tôi không liên quan đến, còn tin tức của bà ấy tôi không thể nói ra, làm vậy chỉ là muốn tốt cho các người và tốt cho bà ấy!"
Thanh Mộc Tinh thở dài xua tay ra hiệu cho hai tên đang kiểm soát Trình Chương, bọn họ liền buông ra.
Duệ Long cùng Mễ Linh ở ngoài chờ đợi, thấy Thanh Mộc Tinh đi ra liền hỏi tình hình, cô chạm rãi kể lại.
"Ông ấy nói bản thân không liên quan đến vụ việc năm đó nhưng ý tứ ông ấy nói rất rõ là biết dì Dương đang ở đâu, nhưng không thể nói ra vì muốn tốt cho chúng ta và bà ấy!"
Duệ Long chau mày.
"Tại sao lại muốn tốt cho chúng ta và bà ấy? Lời ông ấy có xác thực không chứ?"
Mễ Linh cũng lên tiếng.
"Chắc là đằng sau chuyện này có ẩn tình gì đó!"
...
Bọn họ cho người canh gác cẩn thận sau đó đi về khách sạn.
Nhưng khoảng thời gian không lâu đã xảy ra chuyện.
Thanh Mộc Tinh cùng Duệ Long và Mễ Linh mới đi được nữa đường thì nghe tin Trình Chương bị ám sát.
Bọn họ nhanh chóng quay xe lại một lần nữa đến ngôi nhà gỗ kia.
Lúc bọn họ đến nơi thì thấy rất nhiều thuộc hạ nằm la liệt dưới đất, máu me be bét, chỉ còn một vài người sống sót.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Mộc Tinh khó chịu lên cơn buồn nôn.
Mễ Linh lo lắng.
"Cô không sao chứ?"
Thanh Mộc Tinh lắc đầu có nén cơn khó chịu.
"Không sao, đừng lo! Vào trong xem Trình Chương thế nào đi!"
Họ vào trong thì thấy trên trán Trình Chương thủng một lỗ lớn, là bị viên đạn xuyên qua.
Máu chảy ra ướt hết cả mảng đất, mùi tanh nồng đậm.
Thanh Mộc Tinh không chịu được nữa liền nôn ọe kịch liệt.
Duệ Long lo lắng nói.
"Thiếu phu nhân! Hay tôi sai người đưa cô đi về trước!"
Cô lập tức lắc đầu.
"Không cần! Xem ông ấy ra sao đi! Ông ấy chính là nhân vật quan trọng nhất để chúng ta tìm ra mẹ của Minh Dương!"
Mễ Linh lắc đầu vỗ vai cô.
"Đạn đã xuyên qua đầu thì không thể sống được đâu!"
Trong đầu Thanh Mộc Tinh vô cùng hoảng loạn, như vậy tia hy vọng cuối cùng của bọn họ đã bị vụt mất.
Duệ Long lôi một tên thuộc hạ còn đang thoi thóp dưới đất lên hỏi.
"Chuyện này là sao? Các người canh giữ như nào mà để ông ấy trở nên như vậy?"
Tên thuộc hạ khó khăn nói.
"Xin...xin lỗi anh Long! Bọn người kia đã may phục xung quanh khu rừng này vô cùng nhiều từ trước, lựa thời cơ anh vừa mới đi, bọn...bọn họ liền ra ngoài để ám sát rồi nhanh chóng rút đi! Bọn tôi không...không kịp trở tay!"
Mễ Linh cẩn thận quan sát cái xác của Trình Chương, thấy ông ta đang nằm sấp xuống, ngón tay có dính ít máu, cô lật người ông ta lại thì phát hiện.
"Mọi người nhìn xem!"
Duệ Long đi đến cúi mắt xuống vết máu mà trước khi tắt thở, Trình Chương đã cố sức viết lại, khó khăn đọc thành lời.
"Tiền...Môn?"
Thanh Mộc Tinh nhìn đến khó hiểu.
"Tiền Môn là gì? Không lẽ là nơi dì Dương ở sao?"
Mễ Linh gật đầu.
"Rất có thể! Nhưng mà tôi chưa từng nghe nơi này ở đâu bao giờ!"
Duệ Long vẫn đang ngẫm nghĩ gì đó, sau một lúc mới cất lời.
"Lúc trước tôi có nghe loáng thoáng lời đồn đoán nơi tên Tiền Môn này, trước đây là lãnh thổ của Cung gia, một nhà tài phiệt lớn dùng nơi này cất giữ vàng bạc châu báu, còn bày trí rất nhiều cái bẫy nguy hiểm, có vô số người đã mạo hiểm đến đây hòng trộm kho báu nhưng chẳng ai vào rồi trở lại được cả.
Người đứng đầu Cung gia kia không muốn nhiều người phải mất mạng nữa nên đã ngừng những cạm bẫy, lấy hết kho báo về nhà kho cất giữ, từ đó, Tiền Môn bị bỏ hoang cả gần một thế kỉ đều chưa ai đặt chân đến!"
Nghe Duệ Long nói, Thanh Mộc Tinh cảm thấy rợn người.
"Có nghĩa là Tịnh Lan đã đưa bà ấy vào Tiền Môn? Trình Chương biết thế nên không cho chúng ta biết tin tức sợ chúng ta cũng bỏ mạng theo?"
Cô lại khó hiểu.
"Nhưng mà ở đó đã lâu, không thức ăn không nước uống, bà ấy sống bằng cách nào?"
Mễ Linh nhìn vào Trình Chương nằm la liệt dưới đất.
"Có lẽ ông ấy biết cách mở cơ quan kia, ngày ngày mang thức ăn đến, nhưng không có cách cứu bà ấy ra!"
Thanh Mộc Tinh thở dài.
"Trong chuyện này đúng thật có quá nhiều ẩn tình.
Duệ Long! Anh biết người biết rõ Tiền Môn ở đâu không?"
Duệ Long trả lời.
"Cung Dực, người đứng đầu Cung gia hiện giờ có thể biết Tiền Môn ở đâu! Hiện tại Cung gia cũng ở Thừa Châu này!"
Cô gật đầu.
"Vậy anh tìm hiểu người tên Cung Dực này giúp tôi!"
"Được thưa Thiếu phu nhân!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...