Ông Xã Tôi Là Nam Thần


Nhận được cuộc điện thoại, Thanh Mộc Tinh nhanh chóng đến nơi.
Mạc Thái Thành thấy cô gật đầu chào hỏi, sau đó liền rời đi.
Cô nhìn khuôn mặt ủ dột của Phương An Nhiên  cô liền biết ấy đã gặp chuyện.
"Nhiên Nhiên! Sao vậy?"
Vừa hỏi đến, Phương An Nhiên đã rơi nước mắt, Thanh Mộc Tinh sợ hãi nắm lấy hai câu vai của Phương An Nhiên.
"Nhiên Nhiên! Nói mình nghe, rốt đã xảy ra chuyện gì?"
Phương An Nhiên chẳng có hơi sức đâu mà nói nữa, nhào vào lòng Thanh Mộc Tinh khóc nức nở.
Thanh Mộc Tinh cũng không nói gì vỗ lấy tấm lưng của bạn mình anh ủi.
Sau một trận khóc ròng rã, cô cũng đã bình tĩnh hơn, liền kêu phục vụ đến gọi rượu.

Phương An Nhiên uống mấy chai liền, bình thường cô nóc chưa hết ba ly đã say sỉn nằm bẹp xuống bàn, vậy mà hôm nay lại uống nhiều đến vậy.
Trong cơn say sỉn của Phương An Nhiên, Thanh Mộc Tinh đã lờ mờ nghe ra được vấn đề có liên quan đến Lâm Vũ.
"Hức, Tinh Tinh! Nếu mình không làm vậy, Lâm Vũ sẽ bị tên Phương Nghị kia lợi dụng mất, hức!"
Thanh Mộc Tinh nghe bạn mình kể mà trong lòng cũng đau đớn thay, Nhiên Nhiên của cô vốn dĩ đã khổ bây giờ lại càng khổ hơn rồi, sao cuộc đời lại bất công với cô ấy như vậy chứ.
Cô nhìn Phương An Nhiên đâm chiêu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sao đó hai mắt sáng ngời móc lấy chiếc điện thoại trong túi sách của Phương Nhiên ra.
Cô tìm lấy số của Lâm Vũ sau đó định gọi nhưng liền nghĩ đến khả năng chắc chắn Lâm Vũ nhìn thấy số của Phương An Nhiên sẽ tắt máy, cô liền nhập dãy số đó vào điện thoại của mình sau đó để xuống bàn xoay mặt Phương An Nhiên về phía mình.
"Nhiên Nhiên! Có chuyện gì cần giải tỏa cậu cứ nói hết tất cả với mình, không được dấu diếm!"
Phương An Nhiên say sỉn mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn khóc thút thít.
"Tinh Tinh! Hức, mình phải làm sao đây! Lúc ban đầu mình cứ ngỡ là chẳng có ai thương mình nữa, mẹ thì mất sớm, ba thì coi mình như sao chổi đuổi đi cho dì chăm sóc, rồi có gia đình mới bỏ mặt mình, hức!"
Phương An Nhiên tựa vào người Thanh Mộc Tinh khóc đến thương tâm.
Thanh Mộc Tinh nhìn lấy chiếc điện thoại thấy người kia đã bắt máy mấy giây trước thì vui mừng.
"Hức! Đến...đến lúc mình lớn lên, tự lập, đã hoàn toàn tách khỏi bọn họ, thì...thì ông ta lại gọi mình về nhà.

Lúc ấy...hức, mình rất vui mừng, mình nghĩ ông ấy đã nghĩ lại mà thương mình rồi nhưng không ngờ, ông ta lại ném vào người mình một cái hôn ước ép mình phải gã đi, lúc đó cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với mình!"
Phương An Nhiên đau đớn cong môi.
"Cũng may, chồng của mình là một người đàn ông vô cùng tốt, tuy nhìn bên ngoài, anh ấy vô cùng lạnh nhạt với mình nhưng bên trong chính là một người vô cùng ấm áp, chăm sóc mình khi sốt, nấu ăn cho mình, quan tâm mình, thậm chí tất cả cổ phần anh ấy nắm giữ cũng chuyển hết cho mình, hức, hức!"

Nói đến đây, Phương An Nhiên nghẹn ngào, trái tim đau đớn như có ngàn mũi kim đâm vào.
"Lúc ấy, mình nghĩ bản thân như đang mơ một giấc mơ, mình mong rằng bản thân cứ chìm vào nó mãi đừng bao giờ tỉnh lại nữa.

Mình nhận ra trái tim bé nhỏ đã rung động trước anh ấy rồi.

Nhưng mà, hức! Chính ba mình, chính Phương Nghị đã hủy hoại hết tất cả! Ông ta uy hiếp mình phải giao ba mươi phần trăm cổ phần cho ông ta, mình vô cùng xấu hổ yêu cầu Lâm Vũ chuyển nhượng, nhưng mà anh ấy cũng chẳng có nói gì liền đồng ý, thậm chí còn chuyển tất cả cổ phần qua cho mình! Hức! Anh ấy đối xử với mình tốt bao nhiêu thì mình lại cảm thấy xấu hổ đến bấy nhiêu!"
Phương An Nhiên lại khóc nức nở, cầm chai rượu lên nốc cạn.
Thanh Mộc Tinh lúc này cũng chẳng kìm được nước mắt, lại nhìn vào điện thoại mình, thật may, Lâm Vũ vẫn chưa cúp máy.
"Nhiên Nhiên! Cậu đừng uống nữa!"
"Không! Tôi phải uống, nếu không tôi sẽ đau khổ mà chết mất! Cậu biết không? Phương Nghị lại bảo tôi chuyển hết thải cổ phần đứng tên cho ông ta, hức! Cho nên...!hức!"
Thanh Mộc Tinh hồi hợp thúc giục cô nói.

"Cho nên cái gì, cậu nói đi!"
"Cho nên...hức mình đã nhờ Mạc Thái Thành đóng giả tình nhân của mình trước mặt hức...trước mặt Lâm Vũ để anh ấy nghĩ mình phản bội, như vậy anh ấy sẽ hết yêu mình, hức, nhanh chóng ly hôn với mình, lấy lại hết cổ phần từ mình, như vậy anh ấy sẽ không bị mất mát gì hết.

Bằng không có một ngày anh ấy lại chuyển cổ phần Lâm thị cho mình, Phương Nghị lại vòi vĩnh, hức! Tinh Tinh, mình hết cách rồi hức! Nhưng mà, mình đã yêu anh ấy, mình không thể nào sống xa anh ấy được! Hức, hức!"
Thanh Mộc Tinh ôm lấy Phương An Nhiên trong lòng, nội tâm cô đau tê tái với những lời của Phương An Nhiên nói, bạn của cô quá khổ rồi, cũng may bây giờ Lâm Vũ đã nghe hết sự thật.
Bỗng dưng trong tầm mắt, cô phát hiện được Lâm Vũ đang đứng sừng sững trước mặt từ lúc nào không hay.
Đôi mắt anh vô cùng xót xa nhìn Phương An Nhiên.
"Tinh Tinh! Cho dù mình có yêu anh ấy thế nào, thì mình cũng không bao giờ được nói lời yêu với anh ấy nữa rồi! Hức, mình đau quá, hức hức, đau quá!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui