Chuyện Thanh Mộc Tinh bị hai mỹ nam dành dựt đã được một vài người của đoàn phim quay lại, không ngoài dự đoán, đã nhanh chóng bay lên top 5 hotsearch.
Điều này khiến cô vô cùng đau đầu, khi không cô vừa mới được tin tức Tống Thanh Nhạc hãm hại lấy được lòng cảm thương của mọi người mà bây giờ đã có tin này rồi, tuy không phải tin xấu nhưng Thanh Mộc Tinh không muốn mình bị tai tiếng với một ai bởi cô đã là người phụ nữ có hôn ước.
Đột nhiên điện thoại của Thanh Mộc Tinh kêu lên vang dội, là Tần Gia Vỹ gọi đến, cô chần chừ không muốn nhấc máy, cô biết anh còn ý định với cô nhưng cô không thể đến với anh.
Cứ như vậy hai người đừng liên lạc với nhau thì tốt hơn.
Tiếng chuông điện thoại reo đến lần thứ năm thì cũng đã tắt.
Cô thở dài nằm xuống giường nhỏ giọng.
"Xin lỗi Gia Vỹ! Cậu nên buông bỏ mình sẽ tốt cho cậu, mình không muốn dây dưa để làm cậu đau khổ hơn!"
Trong lòng cô bây giờ vô cùng khó chịu, hôm nay anh chưa về, cũng không biết là có về không nữa.
Vào mỗi tối như này, cô đều được bao bọc trong vòng tay ấm áp của anh, ngửi lấy mùi đàn hương dễ dịu trên người anh mà say giấc nhưng bây giờ sẽ không còn như thế nữa, anh sẽ không bao giờ ôm cô như vậy, nếu có thể trở lại, cô sẽ sẵn sàng để mình bị thương một lần nữa.
Nằm trằn trọc hết hai tiếng thì cơn buồn ngủ cũng đã kéo đến, Thanh Mộc Tinh nhẹ nhàng thiếp đi lúc nào không hay.
Dưới nhà bây giờ có tiếng xe, Doãn Minh Dương mệt mỏi đi vào trong.
Cảnh tưởng lúc chiều đã làm anh vô cùng bực bội, ngồi trong công ty đọc văn kiện mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Tần Gia Vỹ và Chu Kiệt dành dựt cô, anh cố không nghĩ đến mà làm tất cả mọi việc không ăn không uống, đến bây giờ mới chịu về nhà.
Hiện giờ cũng đã khuya, dì Chân thấy anh về liền vui vẻ.
"Thiếu gia! Con về rồi, muốn ăn gì không, để dì hâm nóng lại?"
Doãn Minh Dương mệt mỏi đáp.
"Không cần đâu! Con không đói!"
Anh sải chân bước lên lầu, đi ngang qua phòng Thanh Mộc Tinh, đôi chân không nhịn được mà dừng lại, tay chần chừ một lúc rồi đẩy cửa vào trong.
Tầm mắt liền dừng trên cô gái nằm trên giường.
Đầu cô gác trên cánh tay, chăn cũng không thèm đắp.
Tiết trời vào đông lúc này vô cùng lạnh, như này sẽ bị cảm mất.
Doãn Minh Dương đi đến bên giường ngắm nhìn cô đang say giấc nồng.
Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, anh thấy được ngũ quan hài hòa xinh đẹp của cô, bất giác đưa tay lên vuốt ve gò má mịn màng kia.
Tuy trong lòng luôn cho là hận nhưng chỉ những lúc này anh mới nhận ra rằng bản thân khao khát muốn bảo vệ cô thế nào, liệu anh có nên từ bỏ hận thù?
Doãn Minh Dương gạt bỏ tất thải suy nghĩ trong đầu sau đó duỗi tay đỡ đầu gỡ tay cô ra tránh cho tay không bị tê cứng, tư thế ngủ này đúng là chẳng tốt chút nào.
Anh kéo chăn lên người cô, động tác vô cùng dịu dàng rồi luyến tiếc rời khỏi phòng.
Chưa được bao lâu thì chuông điện thoại reo lên, đánh thức giấc ngủ của Thanh Mộc Tinh, cô khó chịu chau mày mở mắt, sau đó với lấy chiếc điện thoại, lại là Tần Gia Vỹ gọi đến.
Cô định cúp máy đi nhưng chợt nghĩ đến đã khuya như thế này mà anh gọi không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô bất đắc dĩ bất máy.
"Alo! Gia Vỹ, có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói say khước.
[Tinh Tinh! Tại sao? Tại sao người em yêu không phải là anh? Tại sao một cơ hội cho anh cũng không có? Hả? Em nói đi!]
Cô thở dài một tiếng trong lòng cảm thấy bản thán có lỗi vô cùng.
"Gia Vỹ! Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, cậu đang trong quán rượu sao? Nghe lời tôi, về đi, có gì chúng ta gặp mặt giải quyết sau!"
[Không cần! Em là đang tránh né không muốn gặp tôi thì có! Thanh Mộc Tinh! Vì sao tôi yêu em như thế mà ngay cả việc nhận điện thoại của tôi, em cũng không làm được?]
Nghe anh xót xa nói, cô cảm thấy lòng mình nhói đau, giọng nói của cô nhẹ tên.
"Xin lỗi!"
Diên thoại của cô chợt vang lên một giọng cười vô cùng đau khổ.
[Tinh Tinh! Em nghĩ sao những đau khổ mà em gây ra cho tôi thì hai từ xin lỗi là có thể mất hết sao? Tôi chỉ cần em, chỉ cần em bên cạnh tôi thôi!]
Mắt cô đỏ hoe, bản thân cũng không biết làm thế nào cho phải, cô không yêu anh thì bên cạnh anh bằng cách nào đây?
Bỗng dưng trong điện thoại truyền ra tiếng sót soạt, giọng nói xa lạ của một người đàn ông vang lên.
[Thưa cô! Tôi là phục vụ ở quán bar Kim Hải, người đàn ông này từ tám giờ tối qua cứ ở đây uống say đến bây giờ không chịu về, mong cô có thể đến đưa anh ấy về được không?]
Thanh Mộc Tinh chau mày do dự.
[Nhưng tôi không có quan hệ gì với anh ấy, anh có thể gọi người nhà anh ấy không?]
[Thưa cô, tôi chỉ thấy trong danh bạ anh ấy lưu số của cô thôi!]
Gì chứ? Sao lại xảy ra chuyện này? Cô do dự một hồi rồi cũng đồng ý.
Sau đó thở dài một hơi mệt mỏi vào phòng tắm thay đồ đi khỏi nhà.
Vì không muốn ai lo lắng nên cô không hề báo cho Tiết Dung biết.
_____________
Đến nơi, vừa bước phòng bao, đập vào mắt cô là thân ảnh của Tần Gia Vỹ, thần sắc nhếch nhác, nằm sấp mặt trên bàn rượu, tay vẫn đang nắm chặt chai rượu, mắt nhắm nghiền, miệng thì cứ lảm nhảm gì đó.
Cô đi đến gần anh, nghe thấy được rõ ràng lời anh nói.
"Tinh Tinh! Tại sao người em yêu là hắn là chẳng phải anh...hực! Tại sao né tránh anh, tại sao không cho anh cơ hội?"
Nghe những lời đó lập đi lập lại nhiều lần, trái tim cô nhói lên, vì cô mà một người đàn ông tốt như anh đã bị tổn thương trầm trọng.
"Gia Vỹ! Tĩnh dậy đi, là tôi, tôi đến để đưa cậu về nhà!"
Tần Gia Vỹ mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc biếng nhác mở mắt, thấy được hình bóng mà anh thầm mong nhớ liền kích động ôm lấy cô.
"Tinh Tinh! Là em đúng không? Rốt cuộc em cũng chịu gặp anh rồi!"
Thanh Mộc Tinh khó chịu cố hết sức đẩy Tần Gia Vỹ ra nhưng không được.
"Gia Vỹ! Cậu buông tôi ra trước, có gì chúng ta từ từ nói!"
"Không! Nếu buông em ra, em sẽ chạy mấy khỏi anh, Tinh Tinh! Yêu anh được không em! Anh thật sự không thể nào ngừng yêu em được!"
"Gia Vỹ! cậu biết tôi yêu ai mà! Cậu cũng biết tôi không thể nào yêu cậu được, tôi đã có hôn ước rồi, xin cậu đừng dây dưa thêm, khiến cả hai chúng ta càng thêm đau khổ!"
Tần Gia Vỹ đưa ánh mắt sợ hãi nhìn cô, sau đó đè cô xuống sô pha.
"Không! Anh không thể để Doãn Minh Dương làm hại em, anh phải khiến em thuộc về anh mãi mãi!"
Thanh Mộc Tinh sợ hãi, nước cô liên tục trào ra vùng vẫy hết sức thoát khỏi anh.
"Gia Vỹ! Cậu điên rồi, buông tôi ra! Tôi thật sự không yêu cậu, dù cậu làm cái gì tôi cũng sẽ không yêu cậu!
"Không!"
Tần Gia Vỹ điên cuồng hét lên, anh mắt anh bây giờ vô cùng đáng sợ, anh lập tức cuối xuống hôn cô nhưng nụ hôn chỉ rơi xuống mặt vì cô đã kịp thời tránh né!
"Gia Vỹ...hức, bỏ tôi ra...hức...xin cậu, đừng làm tôi hận cậu thêm..hức...hức!"
Tần Gia Vỹ thấy cô khóc nức nở, tâm trí bừng tĩnh lại, anh nhanh chóng rời khỏi người cô, đôi mắt ngơ ngác nhìn bộ dạng tàn tạ của Thanh Mộc Tinh mà trong lòng sợ hãi.
Anh...vừa làm gì cô vậy chứ? Tại...tại sao anh lại có ý định cưỡng bức cô?
Thanh Mộc Tinh nằm trên sô pha, nước mắt không ngừng trào ra khóc tức tưởi.
Tần Gia Vỹ sợ hãi.
"Tinh Tinh! Tôi...tôi xin lỗi! Là tôi có lỗi, tôi không kìm chế được cảm xúc!"
Anh định đỡ cô dậy nhưng vừa chamh vào người Thanh Mộc Tinh, cô đã mạnh tay hất tay anh ra rồi hét lên.
"Đừng chạm vào tôi!"
Sao đó liền đứng dậy chạy thật nhanh ra ngoài.
Tần Gia Vỹ ngồi một lúc sững sờ, anh vậy mà đã làm tổn thương cô rồi! Tại sao chứ? Anh luôn cho Doãn Minh Dương mới là người cưỡng ép, làm nhục cô vậy mà anh, chính anh cũng đã có hành động đó, anh luôn nói mình sẽ bảo vệ thật tốt cho cô, không bao giờ làm tổn thương cô, vậy mà anh lại...
Tần Gia Vỹ tự lấy tay tát vào mặt mình một cái thật mạnh khiến khuôn mặt điển trai đã in lên năm dấu tay trên mặt đỏ hỏn, anh thầm chửi mắng bản thân mình.
Hôm nay Lam Ánh Nhi và bạn bè của cô ta cũng đến đây ăn chơi.
Lúc đi về, cô ta vô tình nghe được tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ liền xuyên theo cánh cửa nhìn vào trong phòng bao kia.
Lam Ánh Nhi thấy một người đàn ông đang đè lấy cơ thể của người phụ nữ, cô tinh mắt nhận ra đó chính là Thanh Mộc Tinh.
Miệng Lam Ánh Nhi nhếch lên đầy nguy hiểm, đến ông trời cũng đã giúp ả rồi.
Cô ta móc lấy điện thoại của mình trong chiếc túi sách hàng hiệu, chọn một góc ám muội chụp lại cảnh tượng đó rồi cười nham hiểm.
"Thanh Mộc Tinh! Tôi sẽ khiến Minh Dương sẽ chán ghét cô vô cùng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...