Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

“Được rồi, mình tin cậu. Chỉ đùa với cậu chút thôi, không cần tưởng
thật.” Tiêu Thiển đương nhiên biết lần tuyển chọn này rất công bằng,
chính mắt cô chứng kiến dáng vẻ liều mạng chiến đấu cửa Lăng Nhược Tịch, nếu Tiểu Tịch Tịch muốn đi cửa sau, thì cuộc tuyển chọn này cũng không
hề có.

Lăng Nhược Tịch nghe thế lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa
định nói gì thì nghe tiếng Vũ Kinh Phàm gọi Tiêu Thiển qua, Tiểu Thiển
bất đắc dĩ đi sang, có lẽ anh ta lại sai bảo cô làm chuyện gì rồi, Tiêu
Thiển quay đầu cười gượng với Lăng Nhược Tịch một cái, sau đó xoay người đi đến chỗ để đồ ăn.

Vũ Kinh Phàm thế mà lại bảo Tiêu Thiển lấy
đồ ăn cho anh ta? Điều này khiến cho Lăng Nhược Tịch vô cùng kinh ngạc,
cô vẫn nghĩ anh là chàng trai galant phong độ, sẽ ân cần săn sóc cho bạn gái, không ngờ lại để bạn gái chăm sóc ngược lại cho mình. Hình tượng
soái ca của Vũ Kinh Phàm trong lòng Lăng Nhược Tịch nhất thời giảm xuống không ít.

Cung Thụy Thần bưng dĩa đồ ăn quay lại, nhìn thấy vẻ
mặt bất bình của vợ yêu đang nhìn chằm chằm anh cả nhà mình. Thế là
buông đồ trong tay ra, ngồi xuống ôm vợ yêu vào lòng, cắn nhẹ lên lỗ tai cô, vờ tức giận hỏi: “Sao thế? Không lẽ anh cả còn đẹp trai hơn anh
sao, nhìn đến ngơ ngẩn như vậy?”

Lăng Nhược Tịch quay đầu lại nhìn chăm chú gương mặt anh cả buổi, sau đó nghiêm túc gật đầu.

“Anh cả đẹp trai hơn anh? Nói đi, anh cả đẹp hơn anh ở chỗ nào?” Cung Thụy Thần ôm chặt eo cô, nheo mắt đầy nguy hiểm.

“Không có, không có. Em gật đầu là ý bảo, nhìn trái nhìn phải thì chồng em đẹp trai nhất, ha ha….” Lăng Nhược Tịch vội vàng xin tha.

“Hừ….” Mặc dù biết cô khen anh cũng không có bao nhiêu là thành ý, nhưng Cung Thụy Thần vẫn không khỏi cong cong khóe môi.


“Ha ha, anh hai, em thấy anh càng ngày càng trẻ con rồi đó.” Một màn chán
ngấy này của hai người đã bị Trần Minh Hiên vừa hát xong, đi về uống
nước bắt gặp, lập tức cười ha ha, trêu chọc.

Lúc này tâm tình của Cung Thụy Thần rất tốt, quay đầu lại liếc cậu chàng một cái: “Sao nào?
Cậu có muốn anh gọi điện cho anh trai cậu không?”

“Không dám,
không dám! Ha ha… Ha ha…” Trần Minh Hiên cảm thấy lạnh sống lưng, không
tự chủ được lùi về sau một bước, ngây ngô cười trừ.

Cung Thụy
Thần cười híp mắt nhìn cậu không nói gì, nhưng Trần Minh Hiên lại càng
cảm thấy tê dại da đầu, anh hai của anh rõ ràng là cười rất thân thiện
mà sao anh lại xung động muốn chạy trốn vậy nè, lẽ nào anh bị áp bức
thành quen, không đổi được?

Trần Minh Hiên đang tự phỉ nhổ bản
thân, Phương Quan Lâm đột nhiên từ sau đi đến đẩy cậu một cái, sau đó
đưa ra một cái hộp, hưng phấn nói: “Hai ngày trước anh thấy người ta
chơi cái này, chơi vui lắm, nào chúng ta cùng chơi đi!”

Trần Minh Hiên lập tức quên mất chuyện vừa rồi, vô cùng phấn khởi chạy đến, lật lật đồ trong hộp của anh.

Phương Quan Lâm hướng dẫn sơ qua cho mọi người cách chơi, sau đó hỏi có ai

muốn chơi không, Trần Minh Hiên là người đầu tiên tham gia.

Lăng
Nhược Tịch nhìn cái hộp trong tay của anh là biết anh nói cái gì, loại
trò chơi này mấy năm sau sẽ rất thịnh hành, Lăng Nhược Tịch mặc dù không quá mặn mà với trò này nhưng cũng đã chơi cùng bạn bè mấy lần, cho nên
cũng không thấy quá xa lạ gì.

Vừa nhìn thấy cái này, cô hăng hái
vô cùng, cảm giác như đang được ôn lại chuyện xưa. Lập tức giơ tay đồng
ý, Tiêu Thiển cũng có ý muốn được chơi.

Bây giờ còn thiếu một
người, Lăng Nhược Tịch quay đầu nhìn Cung Thụy Thần, hỏi anh có muốn
chơi hay không, Cung Thụy Thần cười cười chơi đùa tóc cô, dịu dàng nói:
“Anh với em một chân.”

Bạn gái Trần Minh Hiên và Phương Quan Lâm
đều lắc đầu nguầy nguậy không muốn chơi, Tiêu Thiển lập tức xoay người
năn nỉ Vũ Kinh Phàm chơi cùng.

Lăng Nhược Tịch nhìn ra được rằng
Vũ Kinh Phàm rất hưởng thụ khi Tiêu Thiển làm nũng, có điều trêи mặt làm ra vẻ miễn cưỡng không chịu nỗi, kì kèo với cô một hồi mới đồng ý chơi
cùng, vừa đủ năm chân, còn ba người ngồi ngoài nhìn.

Mọi người đều thông minh, vừa học đã thạo, chơi rất hăng.


Chỉ là khi lá bài rơi xuống, Trần Minh Hiên với Phương Quan Lâm rất buồn
rầu, bài thì không tốt nhưng lại không dám chặt chém, giết Lăng Nhược
Tịch một lần thì cậu hai mặt liệt sẽ cười mỉm một cái, trái tim bọn họ
dù có khỏe như trâu cũng không thể chịu nỗi kϊƈɦ thích à nha!

Nếu chém Tiêu Thiển, anh cả cũng sẽ bắn vèo ánh mắt như dao cảnh cáo bọn
họ, thật sự là không còn cách nào, họ đành phải tự chém giết lẫn nhau,
sau đó chấp nhận uống rượu phạt.

Có điều sau vài chục ván, Vũ
Kinh Phàm dường như biến thành người khác, ra sức công kϊƈɦ Tiêu Thiển,
hiếm khi anh cả lại bằng lòng quân pháp bất vị thân như vậy, hai người
bị hại kia tất nhiên cũng không thể bỏ lỡ cơ hội được, thế nên khi chưa
tàn cuộc chơi thì Tiêu Thiển đã bị uống đến mức choáng váng rồi.

Mới đầu Lăng Nhược Tịch còn không quá để tâm, cuối cùng mới phát hiện ra Vũ Kinh Phàm không có ý tốt, người này còn chưa rõ ràng, cô cũng không thể nhìn Tiêu Thiển bị người khi dễ như vậy, tuy cô cảm thấy Vũ Kinh Phàm
không phải loại người tùy tiện vui đùa, hái hoa ghẹo bướm gì đó, nhưng
trong giới này chuyện bội tình bạc nghĩa có rất nhiều, đặc biệt là người như Tiêu Thiển, cô gái không tiền, không có gia cảnh, bị khi dể cũng
không thể nói được.

Cho nên cô nhanh chóng giành lấy chén rượu
trong tay Tiêu Thiển, nói gì cũng không cho cô ấy uống nữa. Vũ Kinh Phàm nháy mắt ra hiệu với Cung Thụy Thần, muốn anh trông coi vợ mình cho
tốt, khó khăn lắm anh mới có cơ hội phá vỡ lớp quan hệ, cũng không thể
để cô em dâu này làm hỏng được.

Cung Thụy Thần lắc đầu, anh rất
coi thường anh cả nhà mình, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không xử lý
được, còn muốn dùng chiêu lợi dụng rượu say mất hết lý trí mà làm bậy cũ rích này, có thể trong khoảng thời gian tới sẽ gặp không ít phiền phức, lúc này anh cũng không tiện cản chân được, thế nên kéo lấy tay Lăng
Nhược Tịch cười cười, nói: “Vợ, này là thua cuộc rồi phải chịu nhưng
không thể ăn vạ như thế được.”


“Vậy được rồi, em uống cho cô ấy.” Nói rồi Lăng Nhược Tịch rất nghĩa khí ngửa đầu dốc sạch ly rượu.

“Oa, Tịch Tịch, nàng thật tốt, trẫm yêu nàng chết mất, moah!” Tiêu Thiển bị
sự trượng nghĩa tương cứu của cô làm cho cảm động, hai mắt vì say lờ mờ
ʍôиɠ lung hoan hô một tiếng rồi ôm chầm lấy cô, hôn một cái bẹp lên gò
má của Lăng Nhược Tịch.

Nhìn thấy vợ yêu bị người ta sàm sỡ công
khai như vậy, Cung Thụy Thần vừa động thì Vũ Kinh Phàm đã ra tay, dường
như là cùng lúc, mỗi người kéo một, ôm hai cô gái nhỏ tách rời nhau ra.

Tiêu Thiển còn không muốn, vùi đầu vào lòng Vũ Kinh Phàm ra sức giãy dụa:
“Anh kéo em làm gì, buông ra, buông ra, Tịch Tịch, honey à, cứu trẫm.”
Sắc mặt vốn đã không tốt của Vũ Kinh Phàm lập tức đen thui.

Phương Quan Lâm là người thông minh, nhìn thấy sắc mặt anh cả không ổn, lập
tức hét lớn lên nói rằng mình mệt rồi, Trần Minh Hiên cũng hùa theo ngay lập tức, thế là Vũ Kinh Phàm mở miệng cho mọi người giải tán.

Lăng Nhược Tịch còn lo lắng Tiêu Thiển sẽ ăn khổ, vừa dọn đồ vừa thì thầm xin Cung Thụy Thần, muốn anh đưa Tiêu Thiển về trường.

Này là sao chứ! Cung Thụy Thần đương nhiên là không chịu rồi, Tiêu Thiển là bạn gái mà anh cả dẫn đến, bây giờ anh lại đưa về là thế nào? Anh biết
cô đang lo lắng chuyện gì, nhưng đây dù sao cũng là vấn đề tình cảm
riêng tư của Vũ Kinh Phàm, hơn nữa anh cảm thấy lần này Vũ Kinh Phàm là
thật lòng, vậy thì anh lại càng không thể nhúng tay xen vào, cũng không
cho vợ yêu ngốc nghếch nhà mình dính vào.

Lăng Nhược Tịch thấy
anh không đồng ý, còn định nói thêm, thì đã bị Cung Thụy Thần lôi ra
ngoài. Trước mắt mọi người, cô cũng không tiện kháng cự quá mức, cho nên không thể làm gì khác hơn là cứ mặc anh kéo đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận