CHƯƠNG 63: ẦM Ĩ
Bụng của Gấu trúc béo càng ngày càng to, cơ thể cũng cũng nặng nề hơn nhiều, cả ngày lười nhác ngồi trên sofa chẳng muốn nhấc mông dậy làm gì, nhưng chẳng bao giờ ngồi được yên cả, vận động có thể duy trì được thể lực tốt và phòng tránh được bệnh táo bón, tận mắt nhìn thấy Gấu trúc béo càng béo càng mệt mỏi, mới đi được hai bước đã đứng thở rồi, trong lòng Lý đại ca cũng rất lo lắng.
“Anh đưa em ra ngoài dạo nhé?”
“Không muốn.”
“Chúng ta đi trung tâm mua sắm mua quần áo cho Bảo Bảo?”
“Mua rồi.”
“Mua thêm một chút?”
“Đủ rồi.”
“Nghe nói gần đây có một nhãn hiệu mới, rất là đẹp, gọi là xx gì nhỉ, chiều đi xem phim nhé.”
“Mỏi mắt.”
“Em lười đến mức nói chuyện cũng chỉ nói hai chữ à.”
“Vâng.”
Lý đại ca hết cách rồi, mắt trừng trừng nhìn người đang nằm trên sofa, lấy chân đá vào chân Lý Tiểu Lỗi đang xoa xoa chân Đậu Đậu người đang ngồi ăn sạch, ăn thật giỏi…
Lý Tiểu Lỗi ân cần xoa chân cho Đậu Đậu, hếch mũi lên vui vẻ công kích Lý Minh Triết: “Xem này, chân Đậu Đậu chẳng bị phù chút nào, đây đều là do công lao của em.”
Trong lòng Lý Minh Triết hận vô cùng, tên tiểu tử chết tiệt, mày thì biết mát xoa cái gì chứ, mà là do con Gấu trúc ngốc kia lại bị lợi dụng.
Vốn dĩ, việc gánh vác trách nhiệm mát xoa chân này là của chồng phải làm cho vợ, nhưng Lý Mịnh Triết đại nhân luôn giữ gìn sự tôn quý của mình, cũng không thể nói là chân tay ngốc nghếch, nhưng nói chung là mát xoa không dễ chịu bằng Lý Tiểu Lỗi, mà mang thai là chuyện đại sự, mới ấn được mấy cái đã bị Đậu Đậu yêu cầu dừng lại, cuối cùng phải rút lui khỏi chỗ trướng mắt này?!
(Lý Minh Triết: Lý Tiểu Lỗi em đến đây cho anh, tại sao cậu lại mát xoa dễ chịu như vậy chứ?!
Lý Tiểu Lỗi: Anh đi hỏi con Đá đi, trước đây em đã lấy nó để luyện tập tay nghề đó, nếu như nó kêu gào thảm thiết thì tức là nặng tay, nếu nói ngủ say có nghĩa mà mình nhẹ tay, thoải mái rên ư ư mới được co là thành công.
Lý Minh Triết: ! ! !
Đậu Đậu: = =)
Kế hoạch hợp tác ở nước ngoài được tiến hành rất bí mật, để không gây sự chú ý của Lý lão gia, Lý Minh Triết cố gắng ở bên cạnh vợ hết sức, để tránh sự chú ý của người khác, nhưng làm việc gì cũng đều cần đến tiền, đặc biệt là việc đi gây dựng quan hệ như thế này thì càng phải mua bằng nhiều tiền hơn.
Lý Minh Triết hẹn Lý Vũ Hiên ra ngoài, bởi vì Lý Vũ Hiên cũng lớn lên ở nước ngoài, nên chẳng có hứng thú gì với trà đạo, Lý Minh Triết đặc biệt tìm một quán rượu, hai người ngồi trên quầy vừa uống rượu tây vừa bàn chuyện.
Lý Vũ Hiên liếc cặp mắt hồ ly “Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tìm em? lẽ nào là chuyện bí mật không thể nói giữa vợ chồng?”
Lý Minh Triết có chút cảnh giác với Lý Vũ Hiên, nâng cốc rượu lên uống một ngụm “Vũ Hiên, em vẫn còn đầy ý thù địch đối với anh.”
Lý Vũ Hiên ‘hừm’ “Nói đi, tìm em có việc gì.”
Lý Minh Triết cũng không nói nhiều lời thừa thãi, nói thẳng vào vấn đề luôn “Anh cần 100 triệu tiền mặt, em có thể giúp anh không?”
Nhiều tiền như vậy, không phải là công ty nhỏ hạng một hạng hai gì đó mà chắc chắn là sản nghiệp anh ấy mới xây dựng ở nước ngoài, Lý Vũ Hiên đảo đảo con mắt, rồi lập tức hiểu ra điều gì, hoảng hốt ồ lên một tiếng thất kinh “Em đã nói là làm sao mà gần đây anh lại có thể cam tâm ru rú trong nhà như vậy chứ, hóa ra là đã có sự sắp đặt phía sau, anh thực sự muốn đưa Đậu Đậu vào Lý gia?”
Lý Minh Triết hỏi “Đây không phải là mục đích, anh chỉ là muốn cho cô ấy một danh phận.”
Lý Vũ Hiên hừm hừm uống sạch rượu trong cốc, rồi hét lên với nhân viên phục phục “Thêm một cốc nữa” quay mặt cười lạnh lùng với Lý Minh Triết “Đại ca, anh ở bên ngoài làm ăn lớn như vậy, anh giữ cô ấy ở bên cạnh mình nhưng lại chẳng ở bên cạnh cô ấy, điều này có gì khác so với việc đưa cô ấy vào lãnh cung đâu, anh chính là muốn đối tốt với cô ấy như vậy sao?”
“Việc này để sau hẵng nói” Lý Minh Triết thở dài, đổi chủ đề “Vũ Hiên, công ty dưới sự quản lý của em phát triển không tồi, xem ra em quả thực là nhân tài, nền giáo dục ở nước ngoài tuy chẳng khác lắm so với trong nước, nhưng khả năng bồi dưỡng năng lực hơn hẳn.”
Lý Vũ Hiên “Thôi đi.”
Lý Minh Triết hỏi “Anh biết, em luôn không không muốn ở lại trong nhà, cũng không muốn làm việc vì Lý thị, em cảm thấy Lý gia nợ em và mẹ em quá nhiều, cho nên mới cố ý chơi bời sa đọa để hủy hoại danh dự chạy xa khỏi ông nội, nhưng anh hỏi em một câu, lần này em cam tâm tình nguyện tiếp nhận công ty, có phải là đã đạt được thỏa thuận gì đó với ông.”
Mắt Lý Vũ Hiên thoáng lóe lên, rồi nhanh chóng khôi phục lại nói “Em không biết anh đang nói gì.”
Lý Minh Triết nói “Anh nghĩ, ông nhất định đã lấy cô ấy ra để làm sự uy hiếp đối với em, hơn nữa, nhất định ông còn đồng ý với em một chuyện gì đó.”
Lý Vũ Hiên đang ngồi liền đứng dậy, cầm chiếc áo khoác sau ghế rồi bỏ đi, Lý Minh Triết dùng tay kéo người lại, ánh mắt thâm trầm “Tranh cướp một người con gái không yêu mình, có thể cướp được cái gì chứ?”
Lý Vũ Hiên gằng mạnh tay ra khỏi tay Lý Minh Triết, chỉ tay vào mũi anh mà mắng “Ít nhất thì em cũng quang minh lỗi lạc, một lòng đối tốt với cô ấy, ông giống như anh yêu cũng giấu không dám nói, càng không bội tín bội nghĩa cùng với người khác kết hôn!”
Lý Minh Triết bị nói trúng tim đen, lông mày dựng đứng lên “Nếu như lúc đó anh không thỏa hiệp, anh tin rằng ông có khả năng sẽ bắt người đến trước mặt anh ép anh vào nhà thờ, nếu như để sự việc đến nước đó, chi bằng anh chịu lùi một bước để ổn định lại mọi chuyện.”
“Hừm, theo em thấy là do anh đã nhắm trúng và thế lực nhà họ Tần, người nhà đó chẳng phải là có vai vế trên chính trường sao, cũng đáng phải không”.
Lý Minh Triết có chút phẫn nộ “Vũ Hiên, bệnh dễ kích động này của em sao chẳng sửa được vậy, anh có thái độ thế nào với Tần Yến chẳng phải em thấy rồi sao, chuyện li hôn với cô ta là chuyện sớm muộn, bây giờ cơ hội vẫn chưa đến, bây giờ mà trở mặt với Tần Yến thì cũng chính là làm xấu mặt ông, hơn nữa tháng sau là cô ấy sinh rồi, lúc này sóng gió mà nổi lên sẽ không tốt cho mẹ con cô ấy.”
Lý Vũ Hiên hừm một tiếng lạnh lùng “Tôi bỏ qua? Là vì tôi lo lắng cho cô ấy, tôi không nỡ làm tổn thương cô ấy.”
Lý Minh Triết nói “Vũ Hiên em phải nhớ kĩ, người muốn làm được việc lớn nhất định phải có hai điểm, một là biết xuống nước, hai là phải biết nhẫn nhịn, xuống nước có thể làm tê liệt đối thủ, mà nhẫn nại thì có thể khiến cho sự việc càng tốt lên, kích động sẽ khiến cho mâu thuẫn càng tăng lên, khiến cho sự việc rời khỏi tầm kiểm soát.”
Lý Vũ Hiên nói “Tuy em rất tán đồng với quan điểm của anh, nhưng em cũng rất coi thường sự máu lạnh và sự giả tạo của anh.”
Lý Minh Triết: ! ! ! !
Cuộc hẹn ở quán rượu buồn bã kết thúc.
Buổi tối bốn người ngồi trên bàn ăn, đến người vô cùng thiếu nhạy bén như Đậu Đậu cũng cảm thấy giữa hai người bọn họ đang toát ra những đợt khí lạnh “Minh Triết, anh và Hồ Ly làm sao vậy, sao mặt mũi hai người dài như cái bơm vậy.”
Lý Minh Triết:…
Lý Vũ Hiên:…
Lý Tiểu Lỗi: Ừm, rất là giống.
Lý Minh Triết: ! !
Lý Vũ Hiên: ! ! !
Lý Minh Triết gắp một miếng móng giò để vào trong bát của Đậu Đậu “Ăn nhiều chút đi, nếu không tối lại kêu đói.”
Lý Vũ Hiên gõ gõ vào bát, lạnh lùng buông ra một câu “Ăn nhiều bữa tốt cho dạ dày hơn, anh bảo Đậu Đậu ăn nhiều như vậy khiến cho tiêu hóa không tốt thì làm thế nào, một chút kiến thức thường thức cũng không có.”
Đậu Đậu vội vàng giảng hòa “Dạ dày của em rất tốt, không có chuyện tiêu hóa không tốt đâu.”
Lý Vũ Hiên tức giận buông bát bỏ đi.
Lý Tiểu Lỗi thò đầu đến, liếm mặt hỏi “Hùng Hùng, tối muốn ăn đêm món gì?”
“Ừ, gì cũng được.”
Lý Tiểu Lỗi lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm, chỉ chỉ vào món ăn bên trên “Chúng ta ăn món này nhé?”
Đậu Đậu cầm tờ giấy xem, gà cay, thịt hầm, bánh đậu.
Lý Minh Triết cướp lấy tờ giấy vo tròn ném vào thùng rác, lạnh lùng nói “Đêm khuya chỉ được ăn những món thanh đạm, để bảo mẫu nấu ít cháo cho em ăn, không được ăn đồ ăn Tứ Xuyên, như vậy sẽ không tốt cho Bảo Bảo.”
Đậu Đậu nhăn mặt lại.
Lý Tiểu Lỗi trừng mắt “Anh cả, anh quản trời quản đất quản cả việc người ta ăn, Đậu Đậu ăn uống vui vẻ sẽ tốt cho Bảo Bảo, đối diện với người mặt lạnh như núi băng như anh ăn thì tiêu hóa tốt được mới là lạ!”
Lý Minh Triết đập đũa xuống bỏ đi.
Đậu Đậu nhìn Lý Tiểu Lỗi “Chúng ta khiến cho anh ấy tức giận bỏ đi hình như có chút thiếu đạo đức.”
Lý Tiểu Lỗi hừm “Quản anh ấy làm gì chứ, cô không nhìn ra à, hai người bọn họ chắc chắn là cãi nhau bên ngoài, cô nhìn sắc mặt anh hai mà xem, mũi sắp xì khói ra rồi, chúng ta ăn thôi.”
Đậu Đậu lo lắng nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt trên lầu “Nhưng bọn họ đều chưa ăn cơm.”
“Đều tức no cả bụng rồi, ăn cơm thôi.”
“…”
Ăn cơm xong, Đậu Đậu lại nằm trên sofa như thường lệ, đưa chậu hoa quả (chú ý là “chậu!”) đặt lên cạnh bụng, vừa ăn hoa quả vừa xem tivi, Lý Tiểu Lỗi vẫn còn bận rộn ở dưới nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu, đợi đến lúc Đậu Đậu gần như bị Lý Tiểu Lỗi rước vào phòng bếp như rước thái hậu vậy, bắt đầu làm thức ăn.
Rất nhanh, món ăn đêm đã được làm xong, hai chậu to (chú ý là “chậu!”), còn thêm cả một nồi bánh đậu.
Lý Tiểu Lỗi bốc một miếng thịt gà cay nóng hổi cho vào miệng “Ừm, mùi vị không tồi.”
Đậu Đậu bây giờ là một người ăn cho hai người lên ăn rất nhiều, Lý Tiểu Lỗi cũng ăn với số lượng không hề kém, hai người cùng to ra, nhưng một người thì to ra theo chiều ngang, một người thì to ra theo chiều dài, Lý Tiểu Lỗi cao lên trông thấy, cái cằm nhòn nhọn cũng có góc cạnh hơn, đối với chuyện này Đậu Đậu cũng không ít lần thở dài chán nản, cậu trước đây môi hồng răng trắng đẹp biết bao nhiêu, nhìn xem bây giờ đã có những nét của đàn ông rồi.
Hai người ăn hùng hục hùng hục ăn hết chỗ đồ ăn trong chậu, xoa xoa cái miệng đã tê dại, Đậu Đậu lại bò lên sofa nằm cắn hạt dưa, Lý Tiểu Lỗi vội vàng chạy đến bóp chân cho Đậu Đậu, hai người thân thiết đến mức khiến cho Lý Minh Triết nổi ghen lên.
“Ai zô…”
Đậu Đậu ôm lấy bụng bắt đầu lăn, chân đạp thùm thụm vào Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi vội hỏi “Sao vậy!”
“… Đau bụng.”
Lý Tiểu Lỗi sợ toát mồ hôi, hét lớn vọng lên lầu “Nhanh… anh cả anh hai, Đậu Đậu sắp sinh rồi!”
Hai cánh cửa đóng im ỉm trên lầu lập tức mở ra, hai người căng thẳng lao xuống, một người không kịp đi dép, một người đầu vẫn còn ướt, Lý Minh Triết lao đến trước mặt Đậu Đậu nhanh nhất, nắm lấy tay Đậu Đậu hỏi “Sao rồi?”
Đậu Đậu nhăn nhó mặt mày “Đau… ”
Lý Vũ Hiên cũng lo lắng không kém Đậu Đậu, vỗ vào cánh tay thúc giục anh “Anh mau thu dọn một chút đi, em đi lấy xe.” Nói xong thì chạy vội ra ngoài, đến áo cũng chẳng mặc lên.
Lý Minh Triết hét lại phía sau “Lái xe của anh, xe của em nhỏ quá cô ấy không vào được đâu.”
Đậu Đậu:… (Sinh Bảo Bảo xong nhất định phải giảm béo!)
Lý Minh Triết ôm lấy cơ thể béo tròn nặng nề của Đậu Đậu ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã thở phì phì, Lý Tiểu Lỗi ở đằng sau đít xách quần áo và đồ đạc cho bà đẻ bước sát phía sau “Anh cả, em thay anh một chút nhé.”
Lý Minh Triết thở “Với sức của em chắc chắn không bế nổi cô ấy đâu.”
Lý Tiểu Lỗi tức giận vùng vằng.
Bốn người: … (Mắt to nhìn mắt bé)
Bác sĩ lại hỏi “Vỡ ối chưa?”
Bốn người: … (Tiếp tục trợn mắt lên)
Bác sĩ hỏi (Ai là chồng cô ấy)
Lý Minh Triết đứng lên “Tôi.”
Bác sĩ chỉ vào Lý Tiểu Lỗi “Chẳng phải cậu là bạn trai cô ấy sao?”
Lý Tiểu Lỗi nuốt nước bọt “… Đúng.”
Bác sĩ chỉ vào Lý Vũ Hiên lại hỏi “Tôi nhìn anh rất quen, aiz chẳng phải anh là bạn trai trước của cô ấy sao?”
Lý Vũ Hiên ho khan mấy tiếng “… Đúng.”
Đậu Đậu kêu ‘aiya aiya’ ôm lấy bụng “Đau… đau bụng quá…”
Bác sĩ lắc lắc đầu, đang nhìn bệnh án hỏi “Ai là bạn trai đương nhiệm của cô ấy bây giờ, đi cùng tôi đến phòng kiểm trả.”
Lý Minh Triết bước chân vào bên trong, bác sĩ quay mặt lại hỏi “Chẳng phải anh là chồng của cô ấy sao?”
Lý Minh Triết nói “Mới ly hôn” rồi vội bổ sung thêm một câu “Mấy ngày nữa lại kết hôn lại, đứa bé là con tôi.”
Lý Tiểu Lỗi đứng bên cạnh ném đá “Anh cả, anh lần này cũng là lần thứ ba tiến cung rồi, nhân viên ở cục dân chính cũng quen mặt cả rồi nhỉ.”
Lý Minh Triết: ! ! ! !
Bác sĩ lườm ba người bọn họ “Muốn cãi nhau ra ngoài cãi” chỉ chỉ vào Lý Minh Triết “Anh này đi, anh là người giám hộ của đứa trẻ, xem ra cũng tương đối đáng tin cậy.”
Lý Minh Triết: … (Đáng tin cậy! !)
Lý Vũ Hiên:… (Ai không đáng tin cậy chứ!)
Lý Tiểu Lỗi:… (Được đó đồ yêu nam, nhìn đúng là con sói háo sắc lừa gạt con gái nhà lành)
Lý Vũ Hiên:… (Cái thằng nhóc đáng chết nhà cậu có mặt mũi nào nói tôi chứ)
Lý Minh Triết:… (Cãi nhau nữa cút hết cho tôi)
Lý Minh Triết đi theo bác sĩ vào trong, giúp Đậu Đậu cởi đồ để làm kiểm tra, bác sĩ kiểm tra xong mắng Lý Minh Triết tới tấp “Anh làm người giám hộ của đứa bé kiểu gì vậy, chưa có dấu hiệu sinh nào đã đưa ngay đến bệnh viện, đến đau đẻ và đau dạ dày cũng không phân biệt được, đi đến khoa tiêu hóa đi!”
Lý Minh Triết:… (Không phải là sắp sinh sao)
Bác sĩ ghi bệnh án xong thì bảo y tá đưa họ đến phòng kiểm tra chuyên môn, lúc sắp đi thì nói với Lý Minh Triết “Phụ nữ sắp sinh phải chịu khó vận động mạnh một chút, nếu không thể lực không đủ rất dễ bị khó sinh, còn nữa, lúc sắp đến ngày sinh, thì phải giảm bớt chế độ dinh dưỡng, đứa trẻ to quá cũng khó sinh.”
Lý Minh Triết nghe hết những lời ‘căn dặn’ đó, đẩy xe lăn đưa Đậu Đậu và hai người vẫn đang cãi nhau bên ngoài đến khoa tiêu hóa, hóa ra là do ăn cay quá nhiều, thêm vào đó sau khi ăn xong lại ngồi nên tiêu hóa không tốt, bác sĩ kê cho ít thuốc đau dạ dày, bốn người cùng đi về.
Lý Minh Triết mặt lạnh như băng “Ngày mai bắt đầu đi bộ cùng em vào sáng và tối ngày hai lần, mỗi lần 30 phút.”
Đậu Đậu cúi đầu.
Lý Minh Triết tiếp tục nói “Mỗi lần ăn cơm xong ít nhất phải hoạt động nửa tiếng rồi mới được ngồi xuống.”
Đậu Đậu tiếp tục cúi đầu.
Lý Minh Triết lại nói “Khi ăn cơm phải định số lượng, đồ ăn vặt và bữa phụ nghiêm khắc khống chế số lượng, bữa đêm chỉ được ăn cháo.”
Đậu Đậu bĩu môi ra.
Lý Vũ Hiên không nhìn nổi nữa, tranh luận với Lý Minh Triết “Anh có thái độ gì vậy, Đậu Đậu vốn dĩ không thoải mái rồi anh giáo huấn cô ấy đã xong chưa, anh chưa từng phải hiểu cho tâm lý cô ấy!”
Lý Tiểu Lỗi thêm lời vào “Đúng vậy, cứ như giáo huấn cấp dưới vậy.”
Lý Minh Triết trừng mắt lên, giáo huấn luôn cả hai người kia “Anh làm như vậy là tốt cho cô ấy và con, vừa rồi bác sĩ nói cái gì hai người không nghe thấy sao, cô ấy chính là do ảnh hưởng của hai người nên buổi tối ai ăn đêm cùng cô ấy, có phải là em không Tiểu Lỗi, hai người ăn gì mà để người ta phải đi bệnh viện, hừ!”
Lý Tiểu Lỗi lập tức thu cờ trống về, không nói tiếng nào.
Lý Vũ Hiên tiếp lời “Ai làm hư cô ấy chứ, nếu là hư thì là anh làm hư cô ấy mới đúng, cô ấy là vợ anh anh không quản còn trách ai nữa!”
Lý Minh Triết cũng có chút tức giận “Lý Vũ Hiên đừng có xoi mói anh thế này.”
Lý Vũ Hiên hừm, đạp chân liếc mắt “Xoi mói anh cái gì chứ, Đậu Đậu mang thai ba tháng chẳng thấy mặt mũi anh đâu, tìm về một con tiện nhân hại cô ấy suýt sảy thai, bây giờ con lớn tiếng mắng mỏ cô ấy, anh nhiều lỗi quá em có xoi mói cũng chẳng hết được!”
Lý Minh Triết tức đến mức tái xanh mặt lên, nhưng chẳng có lời nào phản bác, máu dồn lên mặt.
Đậu Đậu run bần bật giơ tay lên, nhỏ tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người “Chuyện này… Hình như em có chút đau bụng thật…”
Đậu Đậu lắc đầu, ôm bụng chớp mắt “Không phải là đau dạ dày, thật sự là đau bụng, vừa rồi mới đau một cơn, đau hơn nhiều so với việc Bảo Bảo đạp như trước kia.”
Lý Vũ Hiên cũng chẳng buồn cãi vã nữa, vội vàng hỏi Lý Minh Triết “Còn mấy ngày nữa thì đến ngày sinh dự tính?”
Lý Minh Triết nói “Còn hai tuần nữa.”
Lý Tiểu Lỗi xen vào, mặt nhăn lại như nhìn thấy quỷ vậy “Không phải là vừa rồi mới kiểm tra sao… thật sự sinh rồi à?”
Lý Vũ Hiên vội ấn Đậu Đậu xuống ghế “Nhanh nhanh, quay lại bệnh viện!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...