CHƯƠNG 49: MÀN CẦU HÔN LÃNG MẠN, VỪA BÁ ĐẠO, CÒN QUÁI DỊ
Những chuyên gia thiết kế tạo hình được Lý Minh Triết gọi đến cả đoàn vây quanh Đậu Đậu đến ba tiếng đồng hồ, Đậu Đậu đi đôi giầy cao gót trắng có quai bước những bước cẩn trọng đi ra ngoài, mặc một chiếc váy dạ hội được thiết kế đặc biệt cho mình hở phần vai vào ngực, chiếc váy trắng như tuyết này có hơn 30 tầng được nhập khẩu từ Pháp, mặc trên người cô càng tôn thêm vẻ diễm lệ, vừa mềm mại vừa đáng yêu, nhẹ nhàng thoát tục, đẹp như trong mơ.
Mái tóc dài thì được búi đơn giản, trên tóc còn được gắn một chiếc vương miệng pha lê được thiết kế tinh xảo, đôi bông tai lấp lánh cũng rất đẹp mặt, trên chiếc cổ đẹp đẽ của cô là sợi dây chuyền đá, những viên đá quý được kết lại với nhau rất đẹp mắt, ở chính giữa là một viên đá hình quả lê lớn, ánh sáng thuần khiết phát ra từ nó như muốn làm lóa hết mắt người khác.
Đậu Đậu được trang điểm nhẹ nhàng, hơi cúi đầu đi từ phòng nghỉ ra dưới sự dẫn dắt của Lý Minh Triết.
Hai phút trước.
Lý Minh Triết đứng ở trước cửa, hai tay đút vào trong túi của bộ lễ phục, mất kiên nhẫn thúc giục cô gái đang ngồi ỳ ra trên sofa không chịu đứng dậy “Chết sớm hay chết muộn đều giống nhau cả, chẳng qua chỉ là gặp mấy người bạn thôi mà.”
Đậu Đậu cúi đầu, vùi đầu vào cái váy tầng trong tay, đeo chiếc vòng tay màu trắng quý giá, vặn thật chặt “… Không muốn.’
Lý Minh Triết đưa tay vỗ vỗ vào tóc, giọng rất thấp “Được được, chuyện hôm nay là anh không đúng, không có thời gian để hỏi ý kiến của em, em muốn như thế nào mới không tức giận nữa.”
Đậu Đậu nghĩ ngẫm, lắc đầu.
Cả đời này Lý Minh Triết chưa từng gặp chuyện nào đau đầu như thế này, rõ ràng là một viên kim cương quý giá, khí thế hiên ngang được các cô gái sùng bái theo đuổi, bây giờ lại phải lo lắng băn khoăn về một chút tâm tư của cô gái này.
“Là không muốn kết hôn với anh, hay là không muốn ra ngoài?”
Đậu Đậu ấn ấn vào trước ngực, thỏ thẻ nói “Em… vẫn chưa chuẩn bị xong.’
Đã đến lúc nào rồi, Lý Minh Triết muốn nhảy dựng lên “Là chưa chuẩn bị xong việc kết hôn với anh, hay là chưa chuẩn bị xong để đi ra ngoài?”
Đậu Đậu lại không nói gì.
Lý Minh Triết đi lại vòng quanh, tổng giám đốc lúc nào cũng bình tĩnh thông minh nay biến thành một con sư tử buồn phiền trong phòng nghỉ “Nếu như em lo lắng ra ngoài không biết nói gì, vậy thì không cần căng thẳng, tất cả sẽ do anh phụ trách, chỉ cần em ra ngoài là được rồi, nếu là chuyện kết hôn, Hùng Đậu Đậu, em không có lựa chọn nữa rồi, em đã là Lý phu nhân rồi, cứ coi như em chưa chuẩn bị tinh thần chưa sẵn sàng tâm lí gì đó, em vẫn phải tiếp nhận sự thật này.”
Đậu Đậu bĩu môi ra.
Đối với các việc trong kinh doanh Lý Minh Triết không có gì anh không biết, duy chỉ có với việc liên quan đến phụ nữ phức tạp này thì chẳng hiểu gì cả, không tìm được chỗ xen vào, lại không thể mắng cô, lo lắng đến mức toát cả mồ hôi “Em đừng khóc, nhất định không được khóc, hôm nay dù gì cũng là ngày đầu tiên hai chúng ta kết hôn, em nên là cô dâu đẹp nhất, khóc rồi sẽ không đẹp đâu.”
Buổi sáng ngủ dậy phát hiện ra mình đã trở thành phụ nữ, sau đó thì bỏ trốn, buổi chiều thì bị người đàn ông phẫn nộ bắt lại, bắt đi đăng kí, sau đó thì mua đồ trang sức và nhẫn cưới, làm tóc chọn lễ phục trang điểm thành một cô dâu sắp tham dự yến tiệc, chỉ trong vòng một ngày, đừng nói là một đống chuyện động trời như vậy, chỉ cần xảy ra một chuyện thôi, cũng đã đủ khiến cho Đậu Đậu lúc nào cũng thích trốn trong vỏ ốc của mình ăn đủ rồi.
Cho nên, Đậu Đậu bây giờ còn đang trong trạng thái rất hoang mang, hỗn loạn.
Cô dâu mới, vợ, hôn lễ, kết hôn, dường như đều là những từ ngữ rất xa vời, sao thoắt một cái đều đến bên tai mình vậy?!
Đậu Đậu ngẩng mạnh đầu, chớp chớp mắt.
Lý Minh Triết chỉ coi như Đậu Đậu đã đồng ý rồi, chẳng nói lời nào cầm tay cô đặt vào eo của mình, mở cửa rồi đi ra ngoài, âm nhạc vang lên, Lý Minh Triết mỉm cười, cùng với cô dâu nhỏ e thẹn của mình xuất hiện trước mặt mọi người.
Do quyết định đột ngột, nên người được mời đến không nhiều lắm, chỉ ngồi trong sáu chiếc bàn, đại bộ phận là bạn của Lý Minh Triết.
Đậu Đậu thế nào cũng chẳng dám nhìn, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm xuống đôi giầy cao gót dưới chân của mình, trong lòng không ngừng thầm nói ‘Trời ơi! Trời ơi!, tại sao người khác kết hôn được chuẩn bị đến mấy tháng, còn mình kết hôn chỉ trong một ngày, ai đã nhấn nút tăng tốc độ vậy…’
Lý Minh Triết đưa Đậu Đậu ra ngoài, nói vài câu đơn giản rồi đưa đậu đến chỗ ngồi, còn mình thì cầm cốc rượu đi kính rượu khách mời, Điền Tĩnh ấn chặt Đậu Đậu xuống chỗ ngồi, Lý Minh Triết đặc biệt sắp xếp như vậy, vì lo lắng cô ngồi một mình cô đơn.
Điền Tĩnh lên trên bóp lấy cổ Đậu Đậu, cắn răng cắn lợi “Được đó Đậu Đậu đáng chết nhà cậu, chẳng nói tiếng nào đã kết hôn rồi! !”
Đậu Đậu nhăn mặt khóc lóc nói “Tĩnh… mình không chạy được rồi…”
Khách mời trên bàn:…! !
Điền Tĩnh hạ giọng hỏi “Chuyện gì vậy, người như Lý Minh Triết làm sao có thể đem chuyện hôn nhân ra làm trò đùa? Có phải là cậu đã hại người ta rồi?”
Đậu Đậu thổ huyết, khó khăn gật gật đầu.
Điền Tĩnh:… (Hừm, mình sớm đã biết là cậu sẽ ra tay cưỡng ép ức hiếp trai tơ trước mà, anh ta mới là người bị hại!)
Các khách mời… (Nhìn không ra, người mạnh mẽ như Lý tổng giám đốc kia cũng có một mặt bị ép…)
Đậu Đậu:… (Nhưng mà, người đau eo là mình mà…)
Điền Tĩnh xông đến, mặt hóng hớt hỏi “Cậu… làm như thế nào vậy?”
Đầu của Đậu Đậu càng cúi thấp hơn, ấp ấp úng úng nói “Mình… mình… uống nhiều quá…”
Sau khi uống rượu làm chuyện thất đức?! Khách mời đều ồ lên.
Điền Tĩnh hiểu ra, vỗ vỗ vào vai Đậu Đậu với đầy vẻ thâm ý “Mình biết rồi, Đậu Đậu à, làm khá đó, năm chai bia liền chiếm được một con rùa vàng, lần sau mà cho cậu uống năm trai rượu, xem ra cậu còn câu được cả hải long vương cũng nên.”
Đậu Đậu:… (Lần này mình đã chịu đủ rồi)
Lý Minh Triết mời khách xong quay trở lại chỗ ngồi ăn cơm, Đậu Đậu cúi thấp đầu, thẫn thờ hồn vía như trên mây cắt miếng hải sâm trong bát, Lý Minh Triết nhìn thấy, liền lấy miếng hải sâm đã cắt xong của mình chuyển sang, Đậu Đậu hơi bất ngờ cúi đầu nhìn những miếng hải sâm đã được cắt thành miếng nhỏ “… Sao?”
Lý Minh Triết bưng đĩa của Đậu Đậu, dùng dao cắt những miếng hải sâm béo ngây ngậy thành từng miếng nhỏ rồi chuyển qua, mặt không nhìn rõ là đang cảm thấy gì, rất là bình lặng “Ăn nhiều chút đi.”
Đậu Đậu nhìn hai phần hải sâm đã được cắt, trong lòng khẽ dâng lên cảm giác cảm động.
Lý Minh Triết lại nói thêm một câu “Hôm qua thực sự vất vả rồi, bổ sung một chút.”
Đậu Đậu:… (Này!)
Điền Tĩnh và khách mời: Ồ ~ ~ tối qua đã đại chiến, chẳng trách thần sắc hai người lại kém thế này, mệt đến…
Kỳ thực thì cũng không phải là mệt, sắc mặt của Lý Minh Triết không tốt là do người nào đó cứ làm rối tinh lên, từ sáng đến giờ chưa có lúc nào sắc mặt tốt cả, rõ ràng là ngày đầu tiên kết hôn, là làm cho mình ôm đầy bụng tức giận.
Sắc mặt Đậu Đậu không tốt thứ nhất là do hôm qua mệt quá, thứ hai là do lạnh.
Hôm qua còn bị anh ấy chỉ vào mũi mắng chửi đuổi đi, hôm nay đã đột nhiên thành chồng của mình, hôm qua mình còn là cô nữ sinh nhỏ ngốc nghếch chẳng biết gì, hôm nay mình đã thành người phụ nữ của anh ấy, theo như Lý Minh Triết nói, anh ấy chuẩn bị đại tiệc ba ngày bắt đầu từ ngày mai, khách mời trên nghìn người, chi phí trên nghìn vạn, váy cô dâu đặt hơn 20 bộ, còn đều là hàng cao cấp, mỗi bộ đều hơn vạn tệ, do thời gian gấp gáp nên không kịp đặt làm, chỉ có thể vận chuyển mấy chiếc hiện có về bằng đường hàng không để lựa chọn, bạn nói xem người từ trước đến nay chưa từng thấy qua mặt phố như tiểu Đậu tử làm sao có thể tiếp nhận được?!
Đần đần độn độn ăn xong bữa cơm, Lý Minh Triết đưa Đậu Đậu quay về biệt thự.
Đường buổi đêm không dễ đi, xe đi rất là chậm, Đậu Đậu vẫn mặc bộ lễ phục màu trắng, chỉ có điều trên vai được khoác thêm chiếc áo choàng lông Hồ Ly trắng, những sợ lông trắng mềm mại càng làm tôn thêm vẻ đáng yêu trên khuôn mặt cô.
“Hôm nay em… thật đẹp.”
Người đàn ông đang lái xe đột nhiên nói ra câu này, Đậu Đậu ngây ra một lát, quay mặt nhìn anh.
Tay Lý Minh Triết nắm lại đặt trên miệng, ngượng ngùng ho một tiếng “Anh nói… trang phục của em thật đẹp.”
Đậu Đậu cắn môi quay đầu chẳng thèm để ý đến anh.
Lý Minh Triết cố ý lái xe thật chậm, ngón tay đặt trên vô lăng căng thẳng đến mức lắm rất chặt “Chuyện bên phòng nhân sự anh đã nói với họ rồi, việc thôi việc coi như chưa xảy ra, lúc nào em cũng có thể đến công ty làm việc được, nếu như không muốn đi làm thì ở nhà cũng được, anh nuôi em.”
“Ồ, cảm ơn.”
Lý Minh Triết trừng mắt nhìn Đậu Đậu, nhìn thấy cô đang cúi thấp đầu thì nghiến răng kèn kẹt.
Đậu Đậu, đây là thái độ của em đối với ông xã mình sao?!
Đậu Đậu cứ cúi thấp đầu chẳng nói gì, ngón tay đan đan vào nhau cho thấy cô đang căng thẳng đến tột cùng, kết hôn rồi, ông xã là cấp trên, còn là thái tử gia Lý Minh Triết độc nhất vô nhị, tuy có một chút thích anh ấy, không gặp anh ấy có chút nhớ, nhìn thấy anh ấy tức giận thấy rất đau lòng, nhưng hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, giống như là vẫn chưa bắt đầu yêu đương thì đã sống chúng với nhau rồi.
Lý Minh Triết hít thở sâu mấy cái, từ từ lái xe ra bờ biển.
“Xuống xe.”
Đậu Đậu kéo cửa kính xe nhìn thấy bên ngoài là một bờ biển dài tối om om, trên bãi biển không một bóng người, chỉ có mấy ngọn đèn chiếc lớn, những con sóng lớn đen ngòm võ ì ọp đập vào đám đá đen trên bờ, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, không khí mang theo chút vị tanh thổi trào vào bờ.
Đến đây làm gì chứ?
Lý Minh Triết chạy đến cốp sau xe một lúc lâu, ôm mấy chiếc hộp to, đi được mấy bước thì dừng lại, quay người lại nói với Đậu Đậu “Em đợi chút nhé, ngoài này lạnh lắm.’
Gió biển rất lớn, Lý Minh Triết chỉ mặc mỗi bộ âu phục mỏng cảm thấy hơi lạnh, nhìn thấy chân Đậu Đậu chỉ đi mỗi chiếc tất lụa, nghĩ chắc chắn cô càng lạnh hơn, thôi thì làm nhanh cho xong rồi quay về, không thì lại bệnh mất.
Lý Minh Triết vội làm đầu toát đầy mồ hôi, Đậu Đậu ngồi trong xe không rõ anh ấy đang cắm trên bờ biển những… cây gì?!
Cắm mấy trăm cây xong, Lý Minh Triết lại cầm một sợi xanh xuất hiện, ấn cây gậy đó lên trên, nửa tiếng đồng hồ, một rừng cây gậy đã được cắm khắp một khoảng lớn trên bờ biển, Lý Minh Triết chạy lại, trán lấm tấm những giọt mồ hôi, đập đập vào cửa xe “Xuống xe đi.”
Đậu Đậu ôm lấy váy, cẩn thận trèo ra khỏi xe.
Lý Minh Triết kéo tay cô đi ra bên ngoài đến một chỗ cao, đi được một lát thì dừng lại, Lý Minh Triết quỳ xuống, ấn vào sợi dây trong tay, đầu của những cây pháo hoa cắm trên mặt đất được châm lửa, một đường lửa chạy dài khắp bờ biển tối đen.
Đột nhiên, ‘bụp bụp bụp’, một khoảng pháo hoa sáng rực lên.
Rừng cây gậy đó lại là pháo hoa, những đám pháo hoa đầy màu sắc liên tiếp bay lên, Đậu Đậu bịt tai há hốc miệng, thật khó tin được khi nhìn vào rừng pháo hoa đang phụt lên sáng rực cả một vùng trời, sau khi những luồng pháo hoa phụt lên, tạo thành những giọt mưa ánh sáng màu vàng rơi xuống, cái trước rơi xuống thì cái sau bay lên, mưa ánh sáng tiếp tục rơi xuống.
Rực rỡ, lóa mắt, sửng sốt.
Mười phút sau, đầu những cây pháo này cũng cháy hết, những cây gậy cắm dưới cát vẫn lấp lóa phụt sáng.
Nhìn thật kĩ, lại là hình trái tim.
Lý Minh Triết nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Đậu Đậu, lấy một bông hoa hồng từ sau lưng ra, cắn cắn răng quỳ xuống “Đậu Đậu, em đồng ý gả cho anh không?”
Đậu Đậu mở trừng mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai đang quỳ dưới đất.
Anh ấy là Lý Minh Triết, là người thừa kế của tập đoàn Lý thị, người nắm trong tay quyền hô phong hoán vũ, vậy mà lúc này đây lại đang cầu hôn mình dưới một đêm trăng thanh gió mát, trên một bờ biển không có người qua lại?!
Thực sự… quá kinh ngạc.
Lý Minh Triết đợi rất lâu cũng không thấy cô ấy nói đồng ý, nhăn nhăn mày lại, đưa tay ra cầm lấy tay của cô, lấy chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô ra “Hùng Đậu Đậu, em buộc phải gả cho anh, pháp luật là không thể vi phạm được.”
Nói xong, lai đeo chiếc nhẫn vào rất có bài có bản.
Đậu Đậu:…! ! !
Lý Minh Triết đứng lên, phủi phủi cát trên đầu gối, kéo người dắt vào trong xe, lẩm bẩm trong miệng “Sao mà một chút cũng chẳng cảm động thế, theo lý thuyết thì em phải ngất đi, nước mắt tràn trề chứ…”
Đậu Đậu:…
Lý Minh Triết đi đến trước xe, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay người kéo Đậu Đậu ép lên trên xe “Đúng rồi, anh quên không hôn em rồi.”
Đậu Đậu mở to mắt, kinh ngạc sỡ hãi đến mức mở to mắt trừng trừng nhìn Lý Minh Triết đang áp sát đến.
“Thôi đi, nhìn biểu hiện của em như thế này chẳng còn* *.’
Mở mắt to như vậy, làm sao mà hôn được chứ?!
Lý Minh Triết mặt mũi ủ rột rời khỏi Đậu Đậu, đi sang bên kia chuẩn bị lái xe, nhưng không ngờ vừa mới mở cửa xe thì bị người sau lưng kéo lại, quay đầu nhìn, Đậu Đậu không biết là đang căng thẳng hơn anh lúc vừa rồi bao nhiêu lần nữa đứng trước mặt anh, Lý Minh Triết hỏi “Làm gì vậy, mau lên xe đi, lạnh chết đi được… wu?!”
Trong lớp cát vàng, một đôi chân bé nhỏ đang gắng sức kiễng lên.
Đậu Đậu cưỡng hôn ông xã của mình xong, chân tay luống cuống chạy vào trong xe, cúi thấp đầu mặt còn đỏ hơn chiếc váy hồng mấy lần, Lý Minh Triết thì đứng ngây ra ở bên ngoài xe mấy phút rồi mới vào trong xe, mặt cũng hơi hồng, ho khan mấy cái “… Lần đầu tiên em hôn anh.”
Đậu Đậu che mặt dựa sát của xe.
Mặt Lý Minh Triết càng hồng hơn “Em… thực ra là rất yêu anh.”
Đậu Đậu sắp làm rơi cả cửa xe ra rồi.
Lý Minh Triết đột nhiên dùng lực ôm cô vào lòng, thở hồng hộc “Bà xã, hay là chúng mình… ” (Đánh dã chiến nhé!)
Đậu Đậu nhỏ tiếng chen ngang “… Nhịn một ngày được không, vẫn còn đau một chút…”
Lý Minh Triết nuốt nước bọt ực ực, dịu dàng hôn lên vành tai đỏ ửng vì xấu hổ của cô “Được, chúng ta về nhà đi ngủ.”
Đậu Đậu ngước mắt nhìn anh.
Lý Minh Triết rất ngượng ngùng, nói giọng thô lỗ “Ngủ một cách đơn thuần.”
Đậu Đậu nhe răng cười.
Lý Minh Triết tức giận bắt lấy Đậu Đậu hôn thật mạnh, rồi thô lỗ nói “Không cho phép em cười ông xã mình.”
Đậu Đậu che miêng, tiếp tục cười.
Lý Minh Triết hết cách, vò vò tóc, khởi động cho xe chạy về biệt thự, trên đường, Đậu Đậu nhìn trộm anh 45 lần, chỉnh sửa y phục 18 lần, dường như rất phiền não về bộ trang phục thấp ngực này, thật đáng yêu.
Lý tổng giám đốc toàn thân nóng ran, trái tim nhột nhột rất khó chịu, có gắng hết sức trấn áp ngọn lửa dục vọng, chút xíu nữa thì lái xe lao xuống cống.
Đến nhà rồi, Lý Tiểu Lỗi đang chơi điện tử trong thư phòng, bận đến mức chẳng buồn chào hỏi, Lý Vũ Hiên vẫn như cũ chẳng thèm về nhà, xem ra mấy ngày nay đều ở trong quán ruợu rồi, Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu vào phòng mình, Đậu Đậu ngập ngừng một chút, Lý Minh Triết liền dùng sức kéo người vào “Đã kết hôn rồi, lẽ nào em lại muốn ở riêng?”
Ai đó mặt đã đỏ như cà chua.
Chân tay luống cuống cho chó ăn đi tắm rửa, rồi hai người nằm trên giường nói chuyện.
“Mấy ngày nữa thì sửa lại phòng, rồi đuổi hai tên phá đám kia ra ngoài, chó cũng đuổi đi luôn.”
“Đừng vứt con Đá đi.”
“… Được, chó có thể giữ lại, nhưng người buộc phải đuổi đi.”
“Tay của anh…” (Tại sao lại đặt trên ngực em chứ)
“Tiện tay đặt chút thôi mà, tối hôm nay chúng ta ngủ một cách đơn thuần, có chuyện gì thì ngày mai sẽ làm.” (Hôm nay tạm tha cho em, ngày mai… hừm hừm!)
“…”
Nhưng mà, hôn lễ của ngày hôm sau không được tổ chức như dự kiến, kéo dài thời hạn rồi, Lý Minh Triết đột nhiên bị Lý lão gia gọi đi, buổi sáng Đậu Đậu ngủ dậy phát hiện không thấy người đâu, gọi điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng, chỉ có một trang giấy viết mấy chữ rõ ràng đặt trên mặt bàn đầu giường:
“Ngoan ngoãn đợi anh về, không cho phép đi một mình với người đàn ông khác, chú ý: cả chó cũng không được, chú ý nữa: không cho phép uống rượu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...