Ông Xã Thật Cool

CHƯƠNG 27: LĂN RỒI LĂN
Đậu Đậu thậm chí chẳng kịp kêu lên tiếng nào, người đã rơi xuống bên dưới rồi.
Dốc núi treo leo ước trừng khoảng 45 độ, bề mặt đầy đá và cây cối, nhưng vì đây là rừng nguyên sinh chưa bị con người khai thác và tu sửa nên đất ở đây khá là mềm, bên dưới lại có một lớp lá cây rụng dày đến cả thước, lên khi lăn xuống cũng khá là êm, cây cối mọc rải rác bên dưới, nhưng Đậu Đậu trong lúc kinh hoàng quá không nắm được vào bất cứ cây nào, thế nên cứ lăn lông lốc xuống dưới.
Một bóng đen lướt đến!
Lý Minh Triết không chút do dự nhảy luôn xuống cùng, gắng sức đuổi theo cái khối lăn càng lúc càng nhanh kia, nhưng không thể nào đuổi theo được, Lý Minh Triết lo lắng hét lớn lên “Nắm chắc vào cái cây bên phải!”
Địa hình ở đây phức tạp, xem ra dưới lớp lá cây dày này rất có khả năng đột nhiên sẽ xuất hiện một hang núi, trải qua mưa gió biến đổi trải qua gió bão có thể đã phải chịu rất nhiều rạn nứt, thực ra nếu không có nguy hiểm đột xuất, thì những cây cối kia cũng rất nguy hiểm rồi, đập vào đầu hoặc sương sống đều rất gay go, nếu như không kịp thời dừng lại được, thì những việc ngoài ý muốn đều có thể xảy ra.
Đậu Đậu trong lúc hoảng loạn nghe thấy giọng nói thấp trầm của Lý Minh Triết trở nên vô cùng lo lắng, không kìm được sự kinh ngạc trong lòng, vội vàng xốc lại được mười hai vạn phần tinh thần, trong lúc đang lăn lông lốc dưới đám lá cây kia chuyển mình xác định ra đâu là bên phải, sau đó lập tức đưa tay ra tóm, cố gắng tóm lấy cái cây nào có thể giữ cho mình dừng lại.
Nhưng không nghĩ mình đã sai rồi.
Lý Minh Triết càng cấp bách hơn, lo lắng co chân lại lăn thật mạnh xuống, hai tay còn cố ôm mặt lại, để cho tốc độ của mình nhanh hơn một chút, đến rồi, còn một mét nữa, gần hơn rồi, sắp sửa tóm được rồi.
Túm được rồi!
Khi ôm được cơ thể mềm mại của cô gái ấy lại, Lý Minh Triết đã lấy lại được thần trí sau trận hoảng loạn, một giây sau khi lấy lại được tinh thần liền cố sức giữ chặt vào một thân cây.
“Rắc…”
Trọng lượng của hai người gộp lại làm cho thân cây bị gãy, nhưng tốc độ lăn xuống đã giảm bớt đáng kể, Lý Minh Triết thấy thời cơ liền nhanh chóng nắm chắc vào một thân cây khác, hai người mới có thể dừng lại được.
Đậu Đậu sớm đã sợ hãi đến mức chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh nữa.
Lý Minh Triết dùng sức nắm chắc cánh tay, dùng cánh tay to lớn của mình ôm chặt cô ấy trong lòng, vỗ về an ủi trái tim đang hoản loạn của cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng mang chút lo lắng “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Giọng nói ấm áp kiên định đó khiến cho Đậu Đậu đang bị dọa cho sợ hãi đỏ bừng mặt lên.
Anh ấy… lại cùng mình…
Lý Minh Triết ôm chặt Đậu Đậu, vịn chắc vào thân cây để đứng dậy, vội vàng đánh giá cơ thể đang bấn loạn của cô “Có thể đi được không?”
Đậu Đậu đứng vững rồi, hoạt động chân tay đang run rẩy “Vẫn… vẫn tốt.”
“Vậy chúng ta đi lên trên.”
Lý Minh Triết một tay vịn vào đám cây cối, một tay ôm chặt người con gái nhỏ bé trong lòng, hai người cố gắng trèo từng bước một lên trên, lăn xuống có mấy phút ngắn ngủi, nhưng trèo lên mất hơn nửa giờ đồng hồ, khi hai người trông tả tơi nhếch nhác xuất hiện trong tầm mắt, thì một trận mưa gió sấm chớp tối mặt tối mũi đã rào rào trút xuống.

Sấm chớp đến trước khi mưa khiến cho Lý Vũ Hiên sợ đến mức tái mét mặt, đứng nắm chặt vách đá run rẩy không ra hình người nữa.
Còn Lý Tiểu Lỗi lo lắng nhìn về hướng hai người bị lăn xuống, đến khi Lý Minh Triết ôm Đậu Đậu trèo lên đến nơi mới xông nhanh đến phía trước, cướp nhanh chiếc máy ảnh trong lòng Đậu Đậu.
Đậu Đậu nào có chú ý đến chiếc máy ảnh, trên tóc dính đầy là lá cây, quần áo thì đầy bùn đất, mặt cũng bẩn nhìn không ra màu sắc gì nữa, đang run rẩy trong lòng Lý Minh Triết, hai tay nắm chặt vào áo của anh, dựa dẫm hoàn toàn vào anh, tình trạng của Lý Minh Triết cũng chẳng khá hơn gì, mặt đầy là đất.
Hai người mặt mũi đầy đất bị dính nước mưa đất chẳng mấy chốc đã biến thành bùn.
“Này, hai người nhanh chóng vào đây đi, chúng ta gặp nguy hiểm rồi.”
Lý Minh Triết rút điện thoại ra gọi người đến giúp, đường núi vốn dĩ rất gập gềnh, mưa gió sấm chớp thế này càng khó đi hơn, một lượng lớn bùn và đất đá lăn xuống đường, vốn dĩ cứ cho rằng đất đá cứng sẽ chuyển thành bùn nhão, rất trơn trượt trong lúc này ai cũng không dám đi xuống, chỉ có thể đợi người đến giúp.
Những người giúp việc vác đồ đạc đi ở phía trước kia hoàn toàn không biết mấy người đi chậm chạp ở đằng sau đã gặp phải chuyện như vậy, nhận được điện thoại mới vội vàng vứt đồ đạc lại đó chạy vội lên trên.
Mưa ở trong núi vừa mới còn nhỏ nhỏ, thoắt cái đã biến thành một trận mưa lớn, Lý Minh Triết cởi áo ngoài khoác lên đầu Đậu Đậu, chắn bớt nước mưa đang tạt vào người, ôm chặt cô ngồi xuống chỗ đất tương đối bằng phẳng, Đậu Đậu nhìn Lý Minh Triết đang ướt như chuột lột, nói không ra được những điều chất chứa trong lòng, đưa cánh tay ra, kéo kéo chiếc áo khoác để anh cũng chui vào.
“Không cần.”
“Sẽ bị bệnh đó…”
“Nói nhiều lời thừa như vậy làm gì, nói không cần là không cần.”
Lý Vũ Hiên ngồi xổm ở phía trên cách 50m, sắc mặt xấu đến mức khiến người ta sợ hãi, chân mềm nhũn ra đứng cũng không vững, sốt ruột nhìn sang chỗ Lý Minh Triết đang ôm Đậu Đậu ở phía dưới, tay ôm chặt để vỗ về người con gái nhỏ bé đáng thương kia, lúc cô ấy rơi xuống, mình nào có không muốn nhảy xuống cứu cô ấy, nhưng chân tay lại mềm nhũn ra bước không nổi!
Lửa giận thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt Lý Vũ Hiên, ngón tay vùi sâu vào trong chỗ bùn đá.
Lý Tiểu Lỗi đứng ở giữa hai người, áo ngoài đã được cởi hết ra để bọc cho chiếc máy ảnh, không ngừng lén lút nhìn sang hai bên, trong mắt tràn đầy cảm giác phức tạp.
Mưa to khiến cho bầu trời âm u sám sịt, không thể biết được chỗ nào là trời chỗ nào là mây, chỉ thấy một khối mây đen dầy đặc, ngăn cách con người với thế giới bên ngoài, buồn chán ở nơi rừng núi hoang vu không bóng người này, rừng rậm nguyên thủy bên dưới phát ra tiếng nước chảy ào ào, ầm ầm khiến người ta kinh hãi.
Đậu Đậu ôm đầu gối, ngoan ngoãn dựa vào lòng Lý Minh Triết.
Nước mưa lạnh băng băng đã cuốn đi một lượng thân nhiệt lớn, thấy cô run rẩy, Lý Minh Triết càng siết cánh tay chặt hơn, đưa cả ngực dán vào, hai cơ thể dán chặt vào nhau, tuy cách một lớp quần áo ướt sũng, nhưng vẫn đủ để có thể truyền được hơi ấm cho nhau, dường như càng ngày càng ấm áp, Đậu Đậu lạnh đến mức môi tái nhợt, không thể tự chủ nổi đưa tay ra vùi chặt vào trong anh.
Lý Minh Triết cảm nhận được đưa tay ra cầm hai bàn tay nhỏ bé kia đặt vào trong chỗ ấm áp trong lòng.
Mặt Đậu Đậu tái nhợt bắt đầu hồng lên.
Hơn chục phút sau, mấy người giúp việc vội vã chạy đến nơi, chia nhau cầm mấy chiếc ô dùng che nắng ra che cho mấy người đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, mọi người sốt ruột đợi trời tạnh mưa, trận mưa này đến nhanh đi cũng chóng, hơn chục phút sau, mưa dần dần nhỏ hạt, rồi từ từ ngừng hẳn.
Lý Minh Triết hạ lệnh “Chúng ta xuống núi.”

Mấy người giúp việc đang muốn đến giúp Đậu Đậu, Lý Minh Triết cự tuyệt, tự mình dìu Đậu Đậu loạng choạng đi xuống, Lý Vũ Hiên được một người giúp việc khỏe mạnh dìu xuống, từng bước từng bước xuống núi, Lý Tiểu Lỗi tức giận xua hết mọi người ra, phủi mông đứng dậy đi xuống, mất đến cả giờ đồng hồ, đoàn người cuối cùng cũng bình an xuống đến biệt thự dưới chân núi.
Đến được chỗ đất bằng phẳng, Lý Minh Triết khom người xuống đưa tay vòng xuống chân Đậu Đậu bế ngửa cô ra chẳng để ý đến sự phản đối của cô suốt dọc đường đi thẳng về phòng mình, giọng nói lạnh băng băng tràn đầy phẫn nộ và uy nghiêm “không cho phép phản kháng” quay đầu dặn dò “Gọi bác sĩ đến đây.”
Người giúp việc nghe lệnh chạy như bay đi.
Lý Vũ Hiên vô cùng mệt mỏi cũng đi đến được biệt thự, nhếch nhác dựa vào tường chỗ cửa phòng khách, khắp người đều là nước mưa, mặt tái xanh khác thường, nhìn thấy Lý Minh Triết ôm Đậu Đậu mất hút phía trước, đập đầu thùm thụp vào tường.
Lý Tiểu Lỗi cuối cùng cũng về đến nơi, nhìn thấy Lý Vũ Hiên hồn bay phách lạc, không kìm được cười lạnh lùng “Anh hai, em nói là để anh sớm chữa bệnh này của mình, bây giờ đến con gái cũng thua về tay anh cả, anh còn có cái gì?”
Lý Vũ Hiên quay đầu, mắt u ám sắc như dao quét qua chỗ Lý Tiểu Lỗi “Câm miệng!”
“Hừm, không có tiền đồ.”
Lý Tiểu Lỗi ôm máy ảnh, chẳng thèm để ý, vênh mặt lên đi, hoàn toàn không thèm để ý đến Lý Vũ Hiên đang tức giận đùng đùng.

Vết thương của Đậu Đậu không nghiêm trọng, chỉ là sây sát ở đầu gối và cánh tay, bác sĩ kiểm tra kĩ càng xem có nội thương không, Đậu Đậu nằm không yên ở trên giường, cúi đầu cắn môi, cẩn thận quan sát Lý Minh Triết mặt đầy tức giận, đợi bác sĩ xử lý xong, Lý Minh Triết tiễn ông ta ra ngoài đóng cửa lại, mới kìm chế sự giận dữ, nói “Em nghỉ một chút đi, anh đi xả nước cho em tắm.”
Đậu Đậu vội nói “Không…..không cần đâu, em tắm rửa qua loa là được rồi.”
Lý Minh Triết trừng mắt lườm cô, ánh mắt như có một lớp mây đen, còn xấu hơn cả bầu trời bên ngoài mấy phần, Đậu Đậu chột dạ cúi đầu, Lý Minh Triết mặt lạnh lùng vào nhà tắm điều chỉnh nhiệt độ nước, cầm khăn tắm đưa cho Đậu Đậu “Nước đã điều chỉnh được rồi, em đi tắm đi.”
Đậu Đậu ôm khăn tắm, khó xử nhìn Lý Minh Triết.
Ở trong phòng của anh ấy, dùng nhà tắm của anh ấy, mặc áo tắm của anh ấy, dùng khăn mặt của anh ấy, hơn nữa anh ấy còn đợi ở bên ngoài, đợi sau khi mình tắm xong sẽ vào tắm? ! Cùng dùng một chiếc bồn tắm?!
Thật ngại ngùng…
Dường như biểu hiện trên mặt Đậu Đậu làm ai đó tức giận, sắc mặt Lý Minh Triết tối đen “Anh đưa em về phòng em.”
Đợi Đậu Đậu lề mề tắm xong, sấy khô tóc, Lý Minh Triết sớm đã tắm xong thay quần áo sạch đợi trong phòng của cô, trong tay cầm lọ thuốc chống viêm, Đậu Đậu giũ giũ tóc, đi đôi dép vào rồi đi ra, phát hiện trong phòng có một vị khách đang rất sốt ruột, mặt liền đỏ hồng lên, tay kéo kéo chiếc khăn tắm ngắn cũn lên.
Lý Minh Triết đi đến, kéo người con gái đang đứng đờ ra trước cửa phòng tắm đến bên giường, một tay ấn cô xuống giường, đặt chân của cô lên chân của mình, cầm hộp thuốc nhẹ nhàng thoa thuốc cho cô.
Đậu Đậu cúi đầu mặt mũi đỏ lựng, gắng sức giữ chặt chiếc khăn tắm như sắp rơi ra.

Oa oa, vẫn chưa cả kịp mặc nội y…
“Có đau không?”
Đậu Đậu ngây ra “Sao?”
Lý Minh Triết ngẩng mắt lên, ánh mắt lạnh lùng ngang ngược “Anh hỏi em, vết thương có đau không?”
“Đau” Đậu Đậu thỏ thẻ “rất đau.”
“Tại sao lại đi tóm chiếc máy ảnh?”
“… Tiện tay.”
Tiện tay?! Chút xíu nữa thì em đã làm mất cả cái mạng nhỏ này rồi!
Lý Minh Triết không nén được cơn giận, để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng cực độ, nhướn mày lên cặp mắt u ám, tức giận trách mắng Đậu Đậu “Ở chỗ nguy hiểm như vậy, em tỏ ra mạnh mẽ gì chứ, ngộ nhỡ gãy cổ… (thở dài) may mà không xảy ra chuyện lớn, nếu như thật sự xảy ra chuyện xấu thì phải làm thế nào!”
Đậu Đậu cúi đầu càng thấp hơn “… Xin lỗi.”
Lý Minh Triết nhìn lên mái tóc còn ướt của Đậu Đậu, cuối cùng không nỡ nói gì nữa, khẽ thở dài, ôm cô vào trong lòng, giận dỗi nói “Sau này không cho phép như vậy nữa.”
“Vâng.”
Lý Minh Triết đứng lên, đi đến phòng tắm cầm máy sấy tóc đưa cho Đậu Đậu “Tóc vẫn chưa khô hẳn, sấy thêm một chút đi, đợi một chút…” nhìn vào vết thương sưng phồng trên đầu gối Đậu Đậu “Đợi một chút anh mang cơm lên cho em.”
Đậu Đậu vừa muốn nói không vấn đề gì, Lý Minh Triết đã đi đến cửa rồi.
Anh ấy tức giận rồi…
Buổi tối, bởi vì ‘người nấu ăn’ bị thương rồi, chỉ có thể gọi đầu bếp lên núi làm cơm, Lý Tiểu Lỗi trốn mất tăm trong phòng, Lý Vũ Hiên càng không thấy bóng dáng đâu, Lý Minh Triết đứng một lát trong phòng ăn vắng tanh, cuối cùng bảo người giúp việc bưng cơm của hai người lên phòng Đậu Đậu.
“Minh Triết….”
“Ăn không được nói, ngủ không được ngáy.”
“Đừng giận nữa được không, sau này em không dám như thế nữa…”
“Ừ.”
“Đừng giận nữa nhé?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh chỉ ăn cơm không mà không ăn thức ăn vậy?”
“…”

Đậu Đậu gắp thức ăn ở trong các đĩa đặt vào trong bát của Lý Minh Triết, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, Lý Minh Triết nhìn thức ăn trong bát, ngừng lại một lát, nhăn mặt đưa vào miệng.
Ăn một lát Đậu Đậu phát hiện có điều không bình thường.
Anh cầm đũa trong tay căn bản là không thể dùng lực, chỉ có thể cho vào miệng một cách máy móc, dường như không có cánh nào gắp được đồ ăn, Đậu Đậu đưa tay sờ tay phải của Lý Minh Triết, Lý Minh Triết không kịp phòng bị cầm mất tay, thần sắc nhất thời đông cứng, tay cầm đũa hơi run run, mặt biểu hiện có vẻ như rất đau, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Có hơi sưng…
Đậu Đậu đặt bát xuống, muốn kiểm tra tay anh.
Lý Minh Triết lạnh lùng lườm, giấu tay ra sau lưng, đứng dậy nói cứng “Sờ bừa bãi cái gì vậy.”
“Nhưng mà…” Đậu Đậu chỉ chỉ vào tay phải Lý Minh Triết “Tay của anh…”
Lý Minh Triết đặt bát xuống, ngẩng mặt lên, chẳng nói lời nào đi luôn, Đậu Đậu nhìn vào hình bóng có chút hơi nhợt nhạt của anh, bắt đầu nhớ lại chuyện lúc chiều, khi nắm vào cái dây leo chắc tay của anh đã bị thương rồi, trọng lượng của hai người nặng như vậy, lại lăn nhanh như thế, anh chỉ dùng một tay để nắm vào thân cây, đến thân cây cũng bị gãy ra, tay của anh ấy…
Anh ấy dùng cánh tay bị thương tiếp tục nắm vào thân cây… dùng cánh tay bị thương để leo lên trên… dùng cánh tay bị thương cố gắng giữ cho hai người không bị lăn xuống… còn một cánh tay khác của anh, đang ôm chặt lấy mình!
Đậu Đậu ôm bát ngồi lên trên giường, cảm giác khó lý giải trong đáy lòng lại trào lên, giống như áy náy lại giống như cảm động… người đàn ông lý trí luôn luôn kiên định đó, rõ ràng biết nhảy xuống có thể sẽ gãy cổ, biết có thể sẽ không bao giờ trèo lên được, nhưng vẫn không chút do dự, cùng mình nhảy xuống theo bản năng…
Đêm khuya lần đó, khi anh ấy uống say ép mình vào tường, cặp mắt nóng bỏng đó…
Nhưng mà, làm sao có thể, luận về tướng mạo, Đậu Đậu sờ vào mặt mình, dường như không được hoàn mỹ như anh ấy, luận về thân hình, càng đừng nói đến, luận về tài trí, khụ khụ… đúng đó, làm sao có thể chứ…
Chẳng có lòng dạ ăn nữa, Đậu Đậu thu dọn một chút, bưng đồ ra ngoài, người giúp việc cung kính đứng ngoài cửa, nhận đồ trong tay Đậu Đậu, Đậu Đậu kéo mấy người giúp việc ra xa “Cái đó, có thể lấy thuốc trị viết thương do bị kéo bị gẫy đến cho tôi không?”
“Cộc cộc.”
Đậu Đậu gõ cửa, không ai trả lời.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếp tục gõ, vẫn không ai trả lời, có phải là không ở trong?
Vậy đặt thuốc vào trong phòng là được rồi, Đậu Đậu nghĩ đến đây liền đẩy cửa vào, trong phòng quả nhiên không có ai, Đậu Đậu đi vào trong, nhìn thấy mặt tủ chỗ đầu giường là dễ nhìn thấy nhất, đặt thuốc ở đó.
Mùi nước hoa dìu dịu bay đến, ngửi thấy tràn đầy mùi nam tính, căn phòng sạch sẽ gòn gàng, trên bàn là một cuốn tài chính kinh tế thế giới chưa xem hết, Đậu Đậu cầm lên lật lật một lát đã thấy đau đầu liền đặt xuống, toàn là tiếng Anh, không biết anh ấy đọc như thế nào nữa, nếu có là sách tiếng Trung thì cũng rất đau đầu rồi.
“Cạch cạch.”
Cửa phòng tắm mở ra.
Lý Minh Triết từ phòng tắm đi ra, Đậu Đậu quay đầu lại theo bản năng, lập tức đông cứng tại  trận.
Anh ấy… anh ấy chẳng mặc gì cả! ! ! ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui