CHƯƠNG 18: CƠ THỂ VỮNG CHÃI NHƯ NÚI SỤP ĐỔ
Cứng đờ.
Đậu Đậu cử động cũng không dám cử động, tay bị nắm chặt vùi sâu trong túi quần của ai đó.
Luồng nhiệt nóng vẫn truyền đến qua lớp vải, chiếc quần âu đang mặc càng lúc càng căng chặt, bộ phận đang nhô lên khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, bàn tay đang nắm chặt tay mình từ từ siết chặt lại, Đậu Đậu vội ngẩng đầu nhìn Lý Minh Triết đang nhắm chặt mắt.
Khuôn mặt bị dính nước mưa hơi có chút nhợt nhạt, khuôn mặt đẹp trai trong ánh sáng mờ ảo ánh mắt càng xa xăm hơn nữa, giống như một linh hồn buồn bã trong bóng đêm vậy, đẹp đẽ dị thường, nhưng tà khí lạnh lùng.
“Tổng giám đốc?”
Đậu Đậu thận trọng gọi anh, hy vọng Lý Minh Triết quay người mở cửa, để thoát khỏi tư thế ngượng ngùng này của hai người, nhưng Lý Minh Triết lại vờ như không nghe thấy gì, chỉ nhắm chặt mắt khẽ run lên một chút, và chẳng có động tính nào khác.
Cố gắng rút tay ra, nhưng trong lúc vô tình lại chạm phải cái bộ phận kia, toàn thân Lý Minh Triết lại run lên, tay càng nắm chặt hơn, yết hầu chuyển động lên xuống, Đậu Đậu hơi hoảng hốt, ra sức rút tay ra ngoài.
Đột nhiên, cơ thể bị dồn vào tường!
Chưa kịp phải ứng gì, bóng hình đen đen to lớn kia đã phủ lên người cô, Đậu Đậu kinh hoảng mở to mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai đang kề ngay sát mặt, trong cặp mắt lạnh băng băng kia dường như có lửa vậy giải phóng Đậu Đậu khỏi luồng nhiệt chết người kia.
“… Anh phải trừng phạt em.”
Lý Minh Triết trầm giọng nói, tiếng mưa rơi tý tách trong đêm mưa.
“Ý?”
“Anh đã nói rồi, gọi anh là Minh Triết.”
“Không được, nhất định phải trừng phạt.”
Lý Minh Triết nhếch khóe môi lên, cười gian trá, ánh mắt long lanh như con sói đã đói từ lâu, từ từ ép người lại gần.
Đậu Đậu hoảng loạn quá vội nhắm mắt lại, chờ đợi người đàn ông kia dùng thân thể “trừng phạt” mình, chẳng biết vì sao mà tim đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, tiếng tim đập thình thịch nghe đến mức đau nhói.
“Lạch cạch—–”
Cửa mở ra từ bên trong, khuôn mặt Lý Vũ Hiên đột ngột thò ra dưới ánh đèn mập mờ, nhìn thấy tư thế thân thiết của hai người thì đứng ngẩn ra, mặt tối sầm lại, thậm chí còn tối hơn mấy lần so với đêm mưa.
“Hai người đang làm gì vậy!”
Lý Vũ Hiên kéo Đậu Đậu lại, nhìn thấy váy ngủ của Đậu Đậu đã ướt hết cơ thể không ngừng run rẩy cơn tức giận bỗng nổi lên “Sao anh lại có thể để cho cô ấy ướt hết thế này, nước mưa lạnh này có thể khiến cho cô ấy sinh bệnh!”
Lý Minh Triết khoanh tay đứng dựa vào cửa, mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng “Vũ Hiên, đưa cô ấy vào trong trước đi.”
Lý Vũ hiên trừng mắt với anh một cái, rồi đưa tay lấy chiếc áo vest trên vai cô xuống ném trả Lý Minh Triết, dùng cánh tay ôm cô gái đang run rẩy đi vào trong phòng, Đậu Đậu bị đẩy vào trong phòng, Lý Vũ Hiên dùng chăn cuộn cô lại tức giận đi vào nhà tắm xả nước nóng, tiếng nước chảy róc rách đột nhiên khiến cho Đậu Đậu bừng tỉnh.
Hồ Ly, tức giận rồi.
“Hồ Ly…”
Lý Vũ Hiên quay đầu, thấy Đậu Đậu đã gỡ chăn ra đang đứng trước cửa nhà tắm, muốn đi lấy chăn “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi giúp anh ấy lấy chìa khóa…”
Lấy chìa khóa?
Lấy chìa khóa mà anh ta lại đè cô vào tường như trong tư thế sắp hôn sao? Lấy chìa khóa mà anh ta lại có thể dựng ~ đứng lên sao?!
Lý Vũ Hiên đổ mạnh sữa tắm bào bồn, phát ra hỏa khí đùng đùng, Đậu Đậu đi đến nắm lấy vạt áo Lý Vũ Hiên “Thật đó, tôi cũng không biết…”
“Đừng nói nữa,” Lý Vũ Hiên uể oải xua tay, đưa điện thoại ở trong tay cho cô “vừa rồi có người gọi điện thoại cho cô.”
Vừa rồi khi Lý Minh Triết bị Đậu Đậu bỏ lại trên sofa thì chuông điện thoại kêu, lúc đó mới giật mình phát hiện người con gái bên cạnh mình không thấy đâu nữa, trong lòng hơi hoảng hốt, cô vứt anh lại, lại không quay lại, trái tim bị bóp nghẹt đến mức đau nhói, vô cùng khó chịu.
Nhưng, khi anh nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại, trái tim đang đau bỗng chốc lạnh lại.
Là Châu Long Phát gọi điện đến, trong đêm khuya lại gọi cho một cô gái ở một mình, nếu nói là việc công thì có đánh chết Lý Vũ Hiên cũng không tin, chỉ là đối tượng có quan hệ thân thiết mới có thể gọi điện đến lúc nửa đêm thế này, rõ ràng là Đậu Đậu gần như lúc nào cũng kè kè bên anh, quan hệ của họ… thân mật như vậy từ khi nào?!
Người đàn ông kia, người mấy mấy ngày trước đưa Đậu Đậu đi ăn trưa lẽ nào là Châu Long Phát?
Sớm đã nghe nói Châu Long Phát tự hạ thấp mình, ăn mặc không quá chú trọng, thường xuyên lái xe của trợ lý và lái xe của anh ta để đến các bữa tiệc, lẽ nào người đàn ông lái chiếc Passat đó, rất có khả năng là anh ta,
“Ồ, cảm ơn anh.”
Đậu Đậu nhận điện thoại, quả nhiên trên màn hình có hiển thị cuộc gọi nhỡ, là điện thoại của Châu tổng, đúng rồi, anh ta đã nói tối nay sẽ gọi điện cho mình để xác nhận lại sự việc đi chơi vào cuối tuần, nhưng, sao lại gọi muộn như thế này?
Đậu Đậu nhìn nhìn Lý Vũ Hiên, rồi lại nhìn vào cửa phòng tắm.
Lý Vũ Hiên hiểu ra, đi ra ngoài đóng cửa vào, nhưng còn chưa rời đi mà còn lựa chọn biện pháp trước đây anh ít làm nhất đó là nghe qua cửa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong, dường như cô đang nằm trong bồn tắm.
“A lô?”
Đậu Đậu quay lại, Châu Long Phát tiếp tục nói câu tiếp theo “Hùng tiểu thư, ngại quá đã làm cô tỉnh giấc.”
“Ồ, không có không có, tôi vẫn chưa ngủ.”
Tuy đêm khuya gọi điện đến có chút không thỏa đáng, nhưng nghe thấy giọng có lỗi của Châu Long Phát, Đậu Đậu cũng chó chút nghi hoặc đưa mắt nhìn nhìn “Châu tổng, nghe giọng của anh có vẻ rất mệt, có cần nghỉ sớm chút không?”
Châu Long Phát nắm chặt điện thoại, cười sảng khoái “Không vấn đề gì, vừa rồi tôi có uống rượu với tổng giám đốc Lý, không biết anh ấy đã về đến nhà chưa, hình như anh ấy uống hơi nhiều, cô nên gọi điện thoại xác nhận lại một chút nhỉ?”
Đậu Đậu lắc đầu “Không cần đâu, anh ấy về đến nhà rồi, à….tôi vừa mới gọi điện thoại hỏi rồi…”
Đột nhiên không muốn nói cho Châu Long Phát biết mình ở trong nhà Lý Minh Triết, Đậu Đậu trong lúc hốt hoảng đã nói dối, nhưng Châu Long Phát hôm nay cố ý giữ Lý Minh Triết ở lại muộn cũng chính là vì mục đích này, anh muốn xác nhận xem cô gái này rốt cuộc có dám thừa nhận là mình sống cùng với hai người đàn ông độc thân không.
Quả nhiên, cô ấy không dám.
Cô gái này đến nói dối cũng không biết nói, làm sao biết được chỉ một câu “Anh ấy quay về rồi” đã sớm tiết lộ hết tin tức, “quay về rồi” mà không phải là “về rồi” (câu này có liên quan đến bổ ngữ xu hướng trong tiếng Trung, khi nói ra có thể hiểu được vị trí của người nói và người được nói đến. tiếng Việt không có cách diễn tả này), cô ấy thật sự sống chung với hai anh em nhà họ Lý, nhưng lo lắng anh biết được, tại sao chứ, có phải là cái loại tâm sự của cửa phụ nữ với đàn ông không?
Ngốc đến mức đáng yêu.
Châu Long Phát cũng không muốn bắt bẻ cô, xác nhận xong rồi Châu Long Phát liền tắt điện thoại, Đậu Đậu đặt điện thoại xuống rồi trườn vào trong bồn nước, vỗ vỗ trái tim đang bị bóp nghẹt, thiếu chút nữa thì đã bị lộ rồi…
Lý Vũ Hiên đứng ngoài cửa sắc mặt tối hơn mấy phần.
Người đàn ông đó là Châu Long Phát, hóa ra anh ta hẹn hò với cô ấy! Lý Vũ Hiên cầm khăn tắm chuẩn bị cho Đậu Đậu đưa vào bên trong, những ngón tay dài nắm chặt tấm khăn mềm mại.
Ngâm mình một lúc thì thấy buồn ngủ, Đậu Đậu mệt mỏi ra khỏi bồn tắm đi ngủ.
Lý Vũ Hiên ngồi đợi trong phòng ngủ, đợi hơn nửa tiếng không thấy Đậu Đậu đi ra, đành phải đi gõ cửa, nhưng gõ mại không thấy động tĩnh gì, Lý Vũ Hiên gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại tắt máy.
Cô ấy không ngốc nghếch đến mức chết đuối trong bồn tắm chứ?!
Lý Vũ Hiên nghĩ đến đây đầu óc liền nóng lên, chẳng nói lời nào dùng bả vai huých mạnh vào cửa phòng tắm, Đậu Đậu giật mình, đang nằm trong bồn tắm mặt trắng bệch, vội vàng che ngực nhìn Lý Vũ Hiên, nhưng Lý Vũ Hiên kinh hoảng, cúi thấp đầu vội lui ra “Xin lỗi… tôi nghĩ rằng cô chết đuối rồi…”
Đậu Đậu lừ mắt, trí tuệ của tôi đáng bị hoài nghi như vậy sao?
Lý Vũ Hiên vứt khăn tắm lại chân nam đá chân chiêu chạy về phòng mình, lòng rối như tơ vò, cơ thể trắng như tuyết ngâm mình như tan chảy trong làn nước, thuần khiết như ánh trăng tròn trĩnh, mái tóc đen được búi gọn trên vai, cặp mắt trong trẻo hơi có chút hoảng loạn, dáng vẻ yếu đuối rất mê người hóa ra có thể khiến cho Lý Vũ Hiên kẻ lăn lộn trong tình trường đã lâu thiếu chút nữa thì bị đánh gục, thiếu chút nữa thì xông đến ôm cô, yêu cô.
Lý Vũ Hiên vỗ đùm đụp vào ngực, hít sâu điều chỉnh lại nhịp thở.
Rất lâu, mới khắc chế được dục vọng xuống, rót một cốc nước nóng mang đến phòng Đậu Đậu, lúc gõ cửa phòng, Đậu Đậu đang sấy tóc, trên người chỉ cuốn mỗi chiếc khăn tắm, tiếng máy sấy tóc át cả tiếng gõ cửa nên Đậu Đậu không nghe thấy, Lý Vũ Hiên lại gõ, chẳng có ai trả lời thế là liền đẩy cửa đi vào.
Đậu Đậu quay người, Lý Vũ Hiên bỗng chết lặng, cặp mắt nhỏ dài bỗng mở to ra hết mức, nhìn chăm chú vào Đậu Đậu từ khuôn mặt vừa tắm xong đến chỗ bị chiếc khăn tắm quấn kín hơi lộ ra hai đường cong cong tròn trước ngực.
Lý Vũ Hiên mặt đỏ bừng lên, lạch cạch lạch cạch đặt nước nóng xuống “Uống chút nước nóng rồi đi ngủ, đừng… đừng cảm nhé.”
Hồ Ly cụp đuôi lại mà chạy.
Về đến phòng Lý Vũ Hiên tát vào mặt mình hai cái, Lý Vũ Hiên à, sao mà ngươi chẳng có chút triển vọng nào thế hả, đó chỉ là một cô gái thôi mà, tại sao ngươi lại hoảng loạn như chưa từng nhìn qua bao giờ như thế chứ?!
Lý Vũ Hiên ảo não nhảy lên giường dùng gối đè chặt đầu xuống, lăn qua trằn trọc cả đêm, suýt thì rơi cả xuống đất.
Đậu Đậu thấy rất kì lạ, Hồ Ly dạo này càng ngày càng khác thường, trước kia mỗi lần đều sách mé nhìn cô, lại còn trêu đùa đôi ba câu, bây giờ lại lén lén lút lút lấp phía sau nhìn trộm, bị phát hiện thì lại giả vờ nhìn đi nơi khác, giống như vừa rồi vậy, Hồ Ly cứ như là bị dẵm phải đuôi vậy, chân tay luống cuống bỏ chạy.
Chẳng giống chút nào với Hồ Ly lúc đầu cả, lúc đó Lý Vũ Hiên một sát thủ tình trường lừng lẫy, đi đến đâu cũng “phóng điện lung tung” nào có giống như bây giờ, tinh thần sa sút. (Hồ Ly cắn chăn: người ta chỉ có nhìn thấy Đậu Đậu tinh thần mới thế oa…)
Đậu Đậu lại thở dài, chui vào trong chăn đi ngủ.
Cuối tuần, Châu Long Phát đưa Đậu Đậu đến ăn tiệc của nhà nông ở một gia đình nông dân trong núi, các loại rau dại và râu trồng, hoặc trứng chiên đều vô cùng tươi ngon, còn có thịt thỏ hầm, Đậu Đậu thích thú gọi là tai dài siêu tốc.
Sau khi cơm no rượu say xong hai người đi ra một chiếc ao nhỏ câu cá, tuy Đậu Đậu cố thế nào cũng chẳng câu được cá nhưng nhìn thấy Châu Long Phát câu cá rất mát tay, mới một tiếng mà đã câu được đầy cả xô.
Đậu Đậu quay mặt nhìn Châu Long Phát đang rất nhẫn lại nhìn phao câu “Châu tổng, lần nào anh cũng mời tôi ăn cơm tôi cũng cảm thấy hơi ngại.”
Châu Long Phát cười nhạt một cái “Không vấn đề gì, nếu như tôi đến đây một mình thì tâm trạng cũng không được tốt như thế này, nói ngược lại chính là Hùng tiểu thư phải bỏ thời gian ra đi với tôi mà.
Đậu Đậu hơi đỏ mặt, cong cong mắt cười rồi đùa “Đâu có, tôi ăn rất giỏi, chắc sẽ ăn đến mức Châu tổng sạt nghiệp mất!”
Châu Long Phát càng cười thích thú hơn “Hùng tiểu thư cứ ăn tự nhiên, về điểm này thì tôi có đủ tự tin.”
Đậu Đậu vui vẻ, kéo ghế lại gần chỗ Châu Long Phát ngồi xuống tiếp tục xem anh câu cá “Không cần đầu, lần sau tôi sẽ mời anh, à, anh thích ăn gì hải sản hay là hương vị đồng quê? Món ăn Tứ Xuyên hay Món ăn Lỗ?” (Hai trường phái ẩm thực nổi tiếng của Trung Quốc).
Châu Long Phát quay mặt, nhìn vào trong mắt Đậu Đậu “Tôi thích ăn đồ ăn do cô làm.”
Đậu Đậu bị ánh mắt của anh ta nhìn cho tim đập thình thịch, vội vàng chuyển ánh nhìn xuống mặt nước “Ý, được thôi, nhưng tôi không có địa điểm để làm cơm mời anh…”
Đương nhiên Châu Long Phát cũng không muốn đến nhà Lý Minh Triết để ăn cơm do Đậu Đậu làm “Tôi có nhà ở khu hoa viên Phú Xuân, cô có thể đến đó làm cơm mời tôi, dụng cụ làm bếp ở đó rất đầy đủ, nhưng nguyên liệu thì cô phải tự chuẩn bị nhé.”
Đậu Đậu vỗ tay “Được, vậy cuối tuần sau mời anh thưởng thức ẩm thực nhà họ Hùng!”
Châu Long Phát cười.
Hai người chơi chán rồi lái xe về, đường núi rất khúc khuỷu, hôm nay Châu Long Phát lái một chiếc Huyndai Hàn Quốc, một chiếc SUV bình thường rất thích hợp với địa hình đường núi, nhưng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khi đi qua một vách núi, đột nhiên núi nở xuống làm sụt mất 1/3 con đường rộng lớn, phần đường còn lại cũng bắt đầu rạn nứt trơn trượt.
Cảnh tượng trước mặt như những vụ tai nạn chiếu trên phim ảnh vậy.
Đậu Đậu nắm chặt dây an toàn, kinh hãi nhìn Châu Long Phát.
Núi nở rất chậm, nhưng vết nở đã kéo dài ra, mà vượt qua được 50 mét phía trước thì sẽ bình an vô sự, phía đó là núi đá hoa cương rắn chắc, còn bên này lại là phần đá mềm, phần núi đằng sau cũng bắt đầu nở ra, đất đá không ngừng lăn từ trên xuống, rơi lụp bụp lên nóc xe, kính chắn gió cũng bị đá rơi xuống làm cho nứt ra.
Không thể lùi được, nhưng nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì đến người và xe cũng chẳng mấy chốc sẽ bị vùi lấp hết.
Châu Long Phát cẩn thận thăm dò địa thế, bình tĩnh phân tích mấy giây, nói với Đậu Đậu đang sợ đờ người ra “Nhắm mắt lại.”
Đậu Đậu làm như vậy ngay không chút do dự.
Châu Long Phát nhanh chóng cài số lùi rồi cho xe lùi lại phía sau nhanh như bay, được khoảng trăm mét thì dừng lại, Đậu Đậu nghe lời nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chắc dây an toàn, không hỏi bắt cứ câu gì, cũng không gào thét gì hết, chỉ yên lặng ngồi một bên, đợi anh đưa cô ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm.
Chân đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe Huyndai phóng như bay như một mũi tên lưu lại vệt bánh xe rất rõ trên mặt đường, tốc độ của xe dường như không lúc nào giảm, thân núi đã không thể nào chịu được trọng lượng của chiếc xe nữa rồi, chiếc xe Huyndai bắt đầu nghiêng ngả, càng ngày càng nghiêm trọng, Châu Long Phát nhìn thấy phía trước có một tảng đá đang chuyển động chầm chậm, không chút do dự nhấn mạnh ga lao thẳng lên.
“… An toàn rồi phải không?”
Đậu Đậu đang nhắm mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch ra, Châu Long Phát dừng xe, đợi cho tảng đá rất lớn kia rơi xuống phần đường bên dưới “Vẫn chưa, đợi thêm một chút.”
Lúc này bùn, đất, đá đột nhiên rơi xuống nhiều hơn, Châu Long Phát ấn vào phanh tay từ từ tăng tốc băng qua đoạn đường đang sụt nứt và đất đá rơi ầm ầm, bỏ mạnh phanh tay ra, xe lao ầm ầm về phía trước, lên đến được làn đường xà bảo hiểm đã bị bung ra, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Châu Long Phát lái ra ngoài rất lâu, xác định là chắc chắn an toàn rồi mới bảo Đậu Đậu mở mắt ra.
Đậu Đậu quay đầu nhìn lại phía sau, chỗ lúc nãy mới đi qua giờ đã sụt thành một hố lớn rất sâu không khỏi cảm thấy sợ hãi, Châu Long Phát dừng xe lại, cởi dây an toàn, rồi cũng cởi dây an toàn cho Đậu Đậu “Chúng ta đổi xe khác.”
Đậu Đậu lo lắng căng thẳng xuống xe, mới phát hiện chiếc xe mình ngồi đã dập nát, xà bảo vệ phía trước và phía sau đều không thấy đâu nữa, trên thân chiếc xe đen xì đầy các vết lồi lõm, có những chỗ sâu còn xuyên qua cả thân xe, phía sau của chiếc xe có một vệt dài… dầu?
Châu Long Phát nhìn theo ánh mắt của Đậu Đậu đi về phía trước nắm chặt tay cô, dùng lực nắm thật chặt “Đừng sợ, đó là dầu máy, không phải dầu ô tô.”
Đậu Đậu hoảng hốt gật gật đầu, mặc cho Châu Long Phát cầm tay mình đưa đến nơi an toàn, nhưng đáng tiếc là chân đã mềm nhũn ra không thể cử động, chân run cầm cập đến đứng cũng không thể đứng vững, Châu Long Phát nhìn thấy vậy đi đến trước mặt cô, quay lưng lại rồi khom người xuống “Lên đi.”
Đậu Đậu nghi ngại.
Châu Long Phát quay đầu nở một nụ cười với Đậu Đậu “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Đậu Đậu vội vàng trèo lên lưng Châu Long Phát, tay cũng run cầm cập chẳng thể nào nắm được vào cổ anh, Châu Long Phát từ từ cúi thấp hơn nữa, để cho cô gái đang vô cùng sợ hãi này ngồi chắc trên lưng mình khỏi bị rơi xuống.
Hai người đi bộ khoảng gần nửa giờ, xe Châu Long Phát gọi đến mới vội vã chạy tới, một hàng 3 chiếc, phía trước là xe cảnh sát, phía sau còn có một chiếc xe cứu thương, chiếc xe ở giữa là xe của người đến tiếp ứng, mọi người chạy vội đến.
“Châu tổng, chúng tôi đến muộn rồi.”
“Lý do.”
“Bởi vì núi đột nhiên bị nở, đoạn đường này bị phong tỏa, máy bay của những người đến cứu viện đã đến kịp thời” những người tiếp ứng đó dường như còn sợ hãi hơn cả hai người vừa mới trực tiếp chứng kiến hiện trường, không ngừng dùng tay lau mồ hôi trên trán “Ngài… và vị tiểu thư này không bị thương chứ?”
Châu Long Phát nói “Gọi bác sĩ đến, mang theo cả thuốc an thần nữa, cô ấy đã quá sợ hãi rồi.”
“Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...