CHƯƠNG 10: HỒ LY ĐAU LÒNG
Lý Vũ Hiên tức giận đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dài lạnh băng băng nhìn hai người con gái bị dọa cho sợ hãi, hơi thở lộ chút cuồng dã tà ác, trên khuôn mặt bình thường lúc nào cũng thấy cười kia tự nhiên lại loáng thoáng xuất hiện vẻ muốn ức hiếp người khác.
Quả nhiên là em trai của Lý Minh Triết, sau khi thu lại sóng gió luôn dùng một khuôn mặt đẹp đẽ nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Lâm Nghiên rất giỏi đoán sắc mặt, phát hiện ra điều xấu liền giả bộ thân thân thiết thiết khoác tay lên cánh tay Đậu Đậu cười “thân thiện” với Lý Vũ Hiên “Anh Vũ Hiên, chúng em chỉ đang nói chuyện thôi ~”
Hùng Đậu Đậu quay người đặt ly trà xuống lén lút lau lau mắt, sau đó nhìn Lý Vũ Hiên cười “Đúng rồi, chúng tôi đang nói chuyện về quần áo, à, còn nói về nữ trang nữa.”
Cặp mắt dài của Lý Vũ Hiên lướt qua một lượt, Hùng Đậu Đậu hoảng hốt cúi đầu.
Còn giả vờ mỉm cười, cặp mắt đỏ hoe đã nói lên tất cả.
“Hóa ra là nói chuyện” giọng Lý Minh Triết bỗng nhiên lạnh lùng hơn mấy phần ép sát vào Lâm Nghiên đang cười cứng đờ, nói từng câu từng câu “Tôi còn cho rằng, các cô đang công kích người ta.”
Lâm Nghiên trước giờ chưa từng thấy Lý Vũ Hiên tức giận như thế này, do vậy không tránh được bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, muốn tìm đường chuồn đi.
Hùng Đậu Đậu cũng muốn chuồn đi cùng cô ta thì tay bị Lý Vũ Hiên tóm lại, Đậu Đậu ngẩng đầu cười, giả vờ như chẳng xảy ra việc gì cả, nghiêng đầu hỏi Lý Vũ Hiên “Hồ Ly, anh làm gì đấy?”
Lý Vũ Hiên nắm chặt tay Đậu Đậu vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, dường như có một chút phẫn nộ “bọn họ ức hiếp cô như vậy sao cô không biết đường phản kháng ?”
Anh ta nghe thấy hết rồi.
Hùng Đậu Đậu cúi đầu biện minh “… Bọn họ nói không sai.”
Cô gái bình thường luôn vui vẻ hoạt bát lại cố nén nước mắt tỏ ra mạnh mẽ khiến cho Lý Vũ Hiên chỉ hận nỗi không thể đi cạo sạch cái lớp phấn trang điểm dầy cộp trên mặt hai cô gái kia, nhưng Lý Vũ Hiên chẳng làm gì cả đưa giơ tay kéo Đậu Đâu ôm chặt vào trong lòng, cằm tỳ tỳ lên mái tóc mềm mại của Đậu Đậu.
“Hồ Ly…”
“Sao?”
“Ngay cả tiếng Anh giao tiếp tôi cũng không hiểu, có phải là rất ngốc không…?”
“À, hồi mới đến nước Anh, đến ABC còn chẳng biết, khi nói chuyện với người ta thì đều phải dùng máy tính dịch, ngôn ngữ của bọn quỷ Tây rất khó nghe hiểu, không học cũng được, người Trung Quốc nói gì tiếng gà, một nhóm người Trung Quốc họp nói tiếng Anh, đúng là làm người ta nổi hết cả da gà! Mai tôi sẽ đưa đưa kiến nghị với anh trai đừng có làm những việc đau đầu còn cho rằng đó là chứng tỏ phẩm vị cao như vậy nữa.”
Lý Vũ Hiên cong khóe miệng bao nhiêu uy nghiêm lúc trước bỗng chốc mất hút chẳng thấy tăm hơi, mà lại lộ rõ vẻ căm tức trên nét mặt.
Hùng Đậu Đậu hơi nhếch khóe miệng nở nụ cười “Hồ Ly, anh phải chú ý hình tượng.”
Lý Vũ Hiên tức giận không nén được căng phần eo lên oán giận “chú ý hình tượng, chú ý hình tượng, cũng không cần để ý đến lúc khi ông đây còn lăn lộn tại Mỹ cả ngày phơi vai ra lái xe máy đi đánh nhau lúc đó anh trai tôi có nhìn thấy không, bây giờ tôi đã gác kiếm rồi, hừm, nếu không thì… anh ta có thể quản được tôi không!”
Anh, Mỹ? Hùng Đậu Đậu giật giật gấu áo Lý Vũ Hiên, mắt sáng long lanh “Anh đã du học ở nước ngoài?”
Như vậy có thể học tiếng Anh cùng Hồ Ly…
Lý Vũ Hiên có một chút kiêu ngạo xoa xoa đầu Đậu Đậu, đắc ý đến mức eo lại run run lên “Đúng rồi, tôi chính một con rùa biền[1] chính cống, chưa nói đến những kẻ ra nước ngoài học giữa chừng, tôi đây học từ tiểu học đến đại học, Anh, Mỹ, còn có mấy nước Châu Âu phương ngôn ở các vùng đó tôi đều biết nói, lợi hại không.”
Hùng Đậu Đậu vội gật đầu, không ngừng tâng bốc “Lợi hại quá”.
Lý Vũ Hiên căng ngực ra, cánh tay đặt lên vai Đậu Đậu, sầu muộn vỗ vào chán mình “Không cần sùng bái anh, anh chỉ là một anh chàng đẹp trai tuấn mỹ lại học rộng tài cao.”
Hùng Đậu Đậu:… (Anh có thể bớt yêu bản thân đi một chút không?)
Lý Vũ Hiên quay đầu ôm lấy mặt Đậu Đậu, những ngón tay thon dài vuốt qua vuốt lại khuôn mặt tròn như trứng “Đậu Đậu, cô không biết cô đáng yêu thế nào đâu, khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt to tròn tròn, giống như cái đó… trước kia của tôi vậy.”
Hùng Đậu Đậu mở to cặp mắt chờ đợi.
“Cái đó… con mèo Anh lông ngắn, đúng đúng, chính là đôi mắt ngây thơ này!”
Hùng Đậu Đậu ‘không cẩn thận’ dẫm một phát thật mạnh vào chân Hồ Ly.
Dám lấy mèo so sánh với tôi, mèo Anh lông ngắn, hừm, tôi sẽ khiến cho anh lông ngắn, cạo hết lông của anh luôn, Hồ Ly thối!
Lý Vũ Hiên sờ thế nào cũng không thấy đủ, kéo mặt Đậu Đậu hôn chụt một cái, sau đó kéo Đậu Đậu ôm chặt vào trong lòng, Đậu Đậu hơi đần người ra, đây… đây chẳng phải là hơi nhiệt tình thái quá…
Hùng Đậu Đậu mặt đỏ tía tai vùng vẫy, Lý Vũ Hiên cúi đầu ngửi tóc Đậu Đậu “Đậu Đậu, cô thơm quá.”
Hùng Đậu Đậu tiếp tục ngọ ngậy, thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Lý Vũ Hiên ngây ngất ngửi rồi lại hít, hai cánh tay ôm chặt Đậu Đậu đang ngọ nguậy không yên, dùng sức ép chặt cô vào ngực mình, cảm thấy rất có tính đàn hồi đội nhiên thốt ra một câu “Cô thật sự… rất mềm mại~”
Hùng Đậu Đậu rùng mình..
Xương nhỏ nên trên người rất nhiều thịt, vốn dĩ khi mới nhìn thấy Đậu Đậu, Lý Vũ Hiên thấy cô gái này nhỏ nhỏ thấp thấp (so với mấy anh em nhà họ Lý toàn cao hơn 1m8), chiếc cằm nhọn nhọn, cặp mắt to to, còn cho rằng người rất khô cứng, thật không ngờ được rằng ôm cô vào lòng lại mềm mại hơn rất nhiều so với những cô gái có đường cong gợi cảm, đó chính là cảm giác mềm mại như không xương vậy.
Đó là một mùi hương tự nhiên thanh khiết thuần phác, làm cho mũi của cái người đã ngửi qua rất nhiều loại nước hoa này như có một trải nghiệm mới, tham lam hít lấy hít để mùi hương này, dường như có một sự mê hoặc khiến cho tay “sát thủ tình trường” này không thể cưỡng lại được.
“Cái đó… Tôi không thở được rồi…”
Lý Vũ Hiên bị đánh thức đột ngột khỏi giấc mộng đẹp vội vàng buông tay tách khuôn mặt đang đỏ rực của Đậu Đậu ra, Hùng Đậu Đậu vội vàng hít thở, cúi đầu không dám nhìn người ta, hai tai ửng đỏ đến mức như có thể nhìn xuyên qua.
Ngượng ngùng quá Đậu Đậu vội vàng cầm cốc trà bỏ chạy.
Lý Vũ Hiên nhìn theo bóng dáng bé nhỏ thấp thoáng của Đậu Đậu trong cặp mắt phượng dài nhỏ khó khăn xuất hiện một vẻ chăm chú.
Hùng Đậu Đậu đem tất cả những suy nghĩ rối rắm vùi đầu tập trung vào công việc quả nhiên hiệu suất làm việc đột ngột tăng cao, cả buổi chiều Lý Minh Triết không thể tìm ra bất cứ một lỗi nhỏ nào, buổi chiều trôi qua trong bình yên.
Đến hết giờ làm Lý Vũ Hiên gọi điện đến nói rằng buổi tối phải tăng ca để kịp cho một dự án, không thể đưa cô về nhà, bảo cô về nhà cùng anh trai mình, Đậu Đậu đang muốn nói là mình sẽ ngồi xe bus về là được rồi, Lý Vũ Hiên vội gác điện thoại của mình, tiếng nói bên đó rất nhiều dường như vô cùng bận rộn.
Thu dọn đồ đạc xong Đậu Đậu cầm túi đi xuống lầu quẹt thẻ, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị: Con sói gian ác họ Lý.
“A lô. Tổng giám đốc?”
“Đến khu E tầng phụ”.
“Tôi đưa cô về nhà, nhanh lên chút cho kịp giờ.”
“Không…”
“Đến trước mặt tôi trong vòng 5 phút, nếu không sẽ trừ sạch tiền lương tháng này.”
“…”
Hùng Đậu Đậu lê chân vào trong thang máy, thở hồng hộc chạy đến khu E, Lý Minh Triết đang đứng dựa vào một chiếc Lexus màu đen xem đồng hồ vẻ rất sốt ruột.
Lý Minh Triết nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô gái đang chạy như bay đến, khuôn mặt nhăn nhó dường như đã có chút giãn ra vài phần.
“Tổng… Tổng giám đốc…”
Tay Hùng Đậu Đậu che miệng thở phò phò “Thực sự là không cần, tôi… tôi tối này ra ngoài có chút việc…”
Đùa à, Lý Vũ Hiên không ở nhà, bảo mình một mình ở nhà cùng Lý Minh Triết mới sáng sớm đã bị mình cạo sạch lông (ND: ý nói làm cho rất tức giận) có đánh chết Đậu Đậu cũng không làm, hơn nữa hai người ở nhà, tôi nhìn anh, anh lườm tôi, do dự muốn chạy ra khỏi nhà, tính khí xấu của Lý Minh Triết người của cả công ty đều biết rồi, Đậu Đậu thật không muốn sẽ bị cái khuôn mặt hắc ám kia ám ảnh đến tận lúc đi ngủ.
“Có việc gì?”
Lý Minh Triết khoanh tay hỏi, khuôn mặt lạnh lùng vẫn có vẻ không nhẫn lại.
Vốn cho rằng người con trai cao ngạo như thế này sẽ không truy vấn con gái nhà người ta vấn đề này, Đậu Đậu nhất thời hoảng loạn chân tay, úp úp mở mở thốt ra hai chữ “… Shopping”.
“Cùng ai?”
Hùng Đậu Đậu ai oán, từ lúc nào mà tổng giám đốc lại có hứng thú thích tìm hiểu về phụ nữ?
“… Một mình.”
“Ừ, lên xe.”
“Ý?”
“Vẫn phải ăn cơm trước, lên xe, tôi đưa cô đi ăn chút gì.”
“…”
Hùng Đậu Đậu cẩn thận nhìn Lý Minh Triết hôm nay có chút gì đó không bình thường lắm, con sói gian ác này mới sáng sớm đã giống như một hung thần độc ác tức giận như ai nợ anh ta hai trăm tệ vậy, làm sao mà mới có một buổi chiều đã biến thành hòa thuận đáng yêu thế này… thế này.
Lý Minh Triết mở cửa chiếc Lexus bước vào xe, trừng mắt lườm cô gái đang đần mặt ra “Nhanh lên.”
Đậu Đậu chỉ đành nghe lời, trèo vào vị ghế cạnh ghế lái xe, ngoãn ngoãn thắt dây ăn toàn, Lý Minh Triết khởi động xe lái như bay ra khỏi bãi đỗ, Đậu Đậu nắm chặt đai an toàn thầm nhủ ‘mình đã mua bảo hiểm rồi, mình đã mua ba loại bảo hiểm…’
Trên đường đi ăn cơm, hai người không ai nói với ai câu gì trong xe yên tính đến mức kì dị.
Đậu Đậu nhìn Lý Minh Triết vô số lần, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng kia có chút gì đó không phù hợp với những hành động khác thường, chẳng có lời nào đành phải cố tìm ra lời để phá bỏ cái không khí yên tĩnh quái đản này “Tổng giám đốc, chiếc… chiếc xe BMW của anh đâu?”
“Bán rồi.”
“Ồ?!”
“Bởi vì có người nói BMW là xe đường phố.”
Hùng Đậu Đậu mồ hôi đầm đìa ngồi sát vào cửa xe, trời ơi, người gì mà chỉ vì một câu nói mà có thể bán đứt chiếc xe yêu quý, thật là không thể dùng tư duy của người thường ra áp dụng được… anh em nhà này đúng là không thể áp dụng được lối tư duy thông thường.
Ăn tối xong Lý Minh Triết hỏi Đậu Đậu muốn đi shopping ở đâu, Đậu Đậu đang định nói muốn đi chợ đêm, đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng hôm nay bị Lâm Nghiên nhìn với ánh mắt khinh bỉ, không kìm được cảm giác buồn rầu trong lòng, chẳng nói lời nào chỉ vào Ginza[2] phía trước mặt “Tôi đến đó.”
Lý Minh Triết có vẻ thản nhiên đỗ xe lại, nới cà vạt cởi một cúc áo, theo sau là Đậu Đậu với vẻ mặt hớn hở tiến vào trung tâm thương mại.
Vào trong xem, Đậu Đậu liền đần mặt ra, một chiếc đai đeo 699 tệ, một chiếc váy liền… 3800 tệ.
Tuy Đậu Đậu đã có một bộ nữ trang đắt không kém gì, nhưng cái váy đó là vải tơ tằm, vừa khó giặt vừa dễ hỏng, Đậu Đậu luôn để ở nhà không dám mặc, bình thường vẫn là mặc quần áo trước đây, vốn dĩ tiền trong tài khoản cũng có thể mua được mấy chiếc như thế này, nhưng hễ nghĩ đến toàn bộ tiền đều nằm trong tay Lý Minh Triết, Đậu Đậu lại không nén được nản lòng.
Shopping cái quái gì cơ chứ, toàn bộ tiền tiết kiệm của cô đã trả cho Lý Minh Triết rồi, bây giờ một xu dính túi không có, chỉ có 200 tệ vay của đồng nghiệp sống tạm đến cuối tháng lĩnh lương, Hùng Đậu Đậu có vẻ chán nản rời khỏi Ginza.
Làm sao Lý Minh Triết lại không đoán ra tình cảnh của Đậu Đậu chứ, nếu như người con gái này có tiền mua quần áo thì đã chẳng đến ở nhà mình, tiền mua một bộ quần áo là đủ để ở khách sạn loại thường nửa tháng rồi.
Thế nhưng quần áo của cô gái này rõ ràng có khoảng cách rất lớn đối với các nhân viên nữ khác trong công ty, khiến cho Lý Minh Triết trầm ngâm nghĩ một lát.
“Hùng Đậu Đậu, lại đây.”
Đậu Đậu quay đầu, nghi hoặc nhìn Lý Minh Triết “S1ao cơ?”
Lý Minh Triết đứng hiên ngang dưới ánh đèn rực rỡ trước cửa Ginza, những ánh mặt ngưỡng mộ xung quanh vây quanh ánh hào quang rực rỡ của anh lạnh lùng cất lên lời vàng ngọc “Đi shopping cùng tôi.”
Hùng Đậu Đậu “Hả?!”
Chẳng phải người ta nói đàn ông ghét nhất là đi shopping sao, người giống như Lý Minh Triết không thể tự lo nổi cuộc sống của mình, xung quanh lúc nào cũng có một đống trợ lý, thư ký, có lẽ là đến việc chọn quần áo chắc là cũng do người khác làm giúp làm sao có thể có cái sở thích mà con gái mới có là di shopping như thế này?
Trong đầu tràn ngập thắc mắc Đậu Đậu đi cùng Lý Minh Triết lên cầu khu trang phục nam ở tầng 3.
Sau khi đi hết một lượt Lý Minh Triết đi thẳng lên khu trang phụ nữ ở tầng bốn, Đậu Đậu càng cảm thấy băn khoăn khó hiểu, sao anh ta còn có cả sở thích ngắm trang phục nữ, lẽ nào tổng giám đốc anh ta lại thích… mặc trang phục giả giới tính!
Mắt Đậu Đậu chợt sáng lóe lên.
[1] Rùa biển: chỉ những người đi du học ở nước ngoài về.
[2] Trung tâm thương mại cao cấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...