CHƯƠNG 775: ĐÀO SẴN HỐ RỒI, CHỈ ĐỢI CÔ ĐẾN
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cái thai này của mình nhất định là con gái, nếu không sao người làm mẹ như cô lại càng ngày càng biết làm nũng như vậy chứ?
Mặc dù thái độ của Trần Minh Tân cương quyết, nhưng rốt cuộc cũng không chiụ nổi Tô Ánh Nguyệt quấy rối, tận dụng mọi thứ làm nũng và năn nỉ.
Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể đồng ý mang Tô Ánh Nguyệt cùng đến Cảnh Thành.
Vốn dĩ, Tô Ánh Nguyệt nói để Trần Mộc Tây chăm sóc cô cũng chỉ là nói cho có mà thôi, không ngờ Trần Minh Tân thật sự đưa theo Trần Mộc Tây đi.
Tô Ánh Nguyệt có thể nói gì đây? Trần Minh Tân sẽ không thật sự trông cậy vào Trần Mộc Tây chăm sóc cô chứ?
Nhưng mà mang theo Trần Mộc Tây cũng tốt, coi như là đi du lịch.
…
Khi An Hạ tỉnh lại, trước mặt một màu đen kịt.
Cô động đậy thân thể mới phát hiện tay chân đều bị trói, sững sờ một lát mới nhớ mình bị người ta bắt đi.
Động đậy cũng không động đậy được, nhìn cũng không nhìn thấy, cô đang định căng họng lên gọi người, kết quả, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
“Người kia thật sự là vợ của cậu ba nhà họ Bùi sao?”
“Chính xác là cô ta, giống hệt người trong bức ảnh.”
“Bề ngoài cũng không phải xinh đẹp lắm mà?”
“Có thể là làm tốt.”
An Hạ: “…”
Rất muốn mắng chửi người thì phải làm sao bây giờ?
Vẻ ngoài của cô kém cỏi như vậy sao? Đặt ở giữa một đám người, cô cũng vẫn có thể khiến người ta liếc một cái là nhìn thấy đấy nhé?
Mặc dù đứng chung một chỗ với Bùi Chính Thành, bề ngoài kém hơn anh một chút.
Nhưng sao người bây giờ có thể trông mặt mà bắt hình dong chứ! Để ý chút vẻ đẹp bên trong không được sao!
Rất muốn mắng lại.
Nhưng cô không biết bây giờ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể giả chết đã, lấy bất biến ứng vạn biến.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi, thế mà cô lại bị người ta bắt đi ngay trước cửa lớn của khu nhà họ Bùi.
Cô nhắm mắt lại, chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ trong đầu.
Kỳ lạ chính là, cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
Một lát sau cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông trong đó nói: “Sao vẫn chưa tỉnh?”
Một tên khác vội lên tiếng: “Giội nước sẽ tỉnh.”
“…”
An Hạ cũng không dám giả chết nữa, lập tức ngồi thẳng người, lớn tiếng nói: “Đừng hắt nước, tôi tỉnh, tôi tỉnh rồi!”
Giữa mùa đông, trong phòng cũng có hệ thống sưởi, lại giội nước lạnh vào cô, chắc chắn cô sẽ chết cóng.
Cô là một người phương nam điển hình, không chịu nổi giá lạnh.
Một người đàn ông trong đó đi đến trước mặt tháo bịt mắt của An Hạ ra, bóp lấy cằm cô, đến gần gần, hung ác nói: “Mẹ nó! Tỉnh mà không biết lên tiếng à, còn giả chết với bọn tao!”
An Hạ bị bóp cằm mà đau nhức, cũng không dám lên tiếng nữa, đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Sắc mặt người đàn ông hung ác nhìn cô: “Nói chuyện đi, câm à?”
An Hạ nén đau nhức từ cằm truyền đến, nhếch miệng, mặt không đổi sắc nói: “Vẻ ngoài anh thật đẹp trai.”
Người đàn ông ngơ ngác một lát rồi lập tức phá lên cười.
“Người phụ nữ này cũng thú vị đấy, mắt nhìn không tệ, trước kia tao chính là hot boy trong trường đấy!”
An Hạ: “…”
Cô chỉ tùy ý nói một chút mà thôi, không ngờ bọn cướp bây giờ lại ngay thẳng như vậy, thế mà tin là thật.
Cô cũng không dám buông lỏng cảnh giác, thừa cơ hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi các anh bắt tôi đến làm gì không?”
“Mày cũng biết mình bị bọn tao bắt đến à, nhưng thoạt nhìn mày không hề sợ bọn tao?” Người đàn ông rất có hứng thú nhìn cô.
An Hạ bĩu môi, còn chưa lên tiếng, người đàn ông khác đã nói: “Anh Côn, anh nói nhảm với cô ta làm gì, dù sao cũng chỉ là dùng cô ta dụ Bùi Dục Ngôn đến mà thôi…”
Ánh mắt của anh ta trở nên bỉ ổi, giống hệt rắn dính chặt vào người An Hạ, anh ta xoa xoa tay nói: “Dù sao cũng phải xử lý sạch, không bằng cho em chơi đùa trước đã.”
Người đàn ông được gọi là anh Côn quay người trừng anh ta một cái: “Lão Ngũ, ngoài phụ nữ ra mày không nghĩ đến cái khác được à, nếu như mày thật sự muốn phụ nữ thì đi chơi vợ của cậu hai nhà họ Bùi kia đi, xinh đẹp hơn cô ta.”
An Hạ kinh ngạc liếc nhìn anh Côn, cô cảm thấy dường như người này cũng không xấu xa lắm, đường nét gương mặt cứng rắn, không hề giống kẻ xấu tội ác tày trời.
Nhưng trong lời nói của anh ta lại nhắc đến ‘cậu hai nhà họ Bùi’ khiến An Hạ nghi ngờ.
Cô cử động cánh tay bị trói đến cứng đờ, lên tiếng nói: “Các anh nói nhà họ Bùi, là nhà họ Bùi ở khu này sao?”
Anh Côn nhìn cô một cái, thoạt nhìn vết dao trên mặt thật khiến người ta sợ hãi.
Hồi lâu sau anh ta nói: “Không thì ai nữa?”
Đáy lòng An Hạ cảm thấy khiếp sợ: “Các anh cũng bắt cô ta?”
Đột nhiên anh Côn phì cười: “May mà có cô ta, nếu không sao bọn tao có thể bắt được mày chứ?”
An Hạ ngẩn người, sững sờ một lát thì hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh ta.
Ý của bọn họ chính là, Thư Nhã Niệm giúp bọn họ, bọn họ mới có thể bắt được cô.
“Các anh và cô ta là cùng một phe?” An Hạ cảnh giác nhìn bọn họ, đáy lòng sụp đổ.
“Cùng một phe với cô ta? Loại phụ nữ kia cũng xứng sao? Mục đích của bọn tao là Bùi Dục Ngôn.”
Nghe thấy bọn họ không phải cùng một phe với Thư Nhã Niệm, đáy lòng An Hạ không khỏi thả lòng: “Các anh bắt tôi làm gì, tôi cũng không phải là vợ của Bùi Dục Ngôn!”
“Cô là em dâu của nó, nó không thể nào mặc kệ.”
“Vậy sao các anh không bắt Thư Nhã Niệm, Thư Nhã Niệm cũng là em dâu của anh ta!”
“Vì thế, cô ta mới giúp bọn tao bắt mày.”
Cũng không biết anh Côn này lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy, thật sự quanh co hồi lâu với An Hạ.
An Hạ coi như đã hiểu rõ hoàn toàn, những người này có thù oán với Bùi Dục Ngôn, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là Bùi Dục Ngôn, bắt cô hay là bắt Thư Nhã Niệm cũng không khác nhau, mà cô bị bắt, chủ yếu là nhờ Thư Nhã Niệm giúp bọn họ.
Trước đó Lục Thanh Du bảo cô phải có mắt nhìn người hơn, cô cũng nghe lọt tai lời của cô ta, nhưng cô không ngờ, thế mà Thư Nhã Niệm lại đào sẵn hố ở nơi này đợi cô đến, không cần mặt đối mặt đã có thể hại cô.
Đúng vào lúc này, điện thoại của lão Ngũ kia vang lên.
Anh ta thoáng nhìn màn hình điện thoại, nói với anh Côn: “Là điện thoại của người phụ nữ kia.”
Anh Côn cầm điện thoại rồi tiếp máy.
Vừa nhận điện thoại, An Hạ nghe thấy tiếng nói lạ lẫm mà quái dị.
“Bắt được người rồi chứ?”
Rõ ràng đã dùng máy biến đổi giọng nói.
Anh Côn trả lời: “Bắt được rồi.”
“Vậy các anh tiếp đãi cô ta cho tốt, tôi chỉ có thể giúp được các anh đến đây, sau này cũng đừng tìm tôi nữa.”
Mặc dù thời gian An Hạ và Thư Nhã Niệm ở chung rất ngắn, nhưng An Hạ có thể nghe ra giọng điệu nói chuyện của cô ta.
Cô không ngờ Thư Nhã Niệm lại độc ác như vậy.
Nhìn dáng vẻ thì rất có tri thức hiểu lễ nghĩa đó, trên thực tế chính là người không hiểu chuyện.
Người phụ nữ này giở trò ngầm, hai người đánh đấu với nhau thì thôi đi, nhưng những người này lại nhắm vào Bùi Dục Ngôn.
Nói nhỏ chính là, Bùi Dục Ngôn chính là người thừa kế của nhà họ Bùi, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, bản thân Thư Nhã Niệm cũng sẽ không có quả ngon để ăn.
Nói lớn chính là, Bùi Dục Ngôn có quân hàm Thiếu tướng, lỡ như anh ta xảy ra chuyện gì, vậy chính là liên quan đến nhiều việc lớn rồi.
Có lẽ bản thân Thư Nhã Niệm cảm thấy mình làm việc rất kín kẽ, nhưng Bùi Dục Ngôn không phải người đơn giản, tòng quân nhiều năm như vậy, năng lực điều tra của anh ta rất mạnh, không bao lâu nữa sẽ điều tra đến cô ta.
Thua thiệt chính là cô ta tự cho là mình thông minh, chút chuyện này mà cũng không nghĩ rõ ràng.
Mà lúc này điều An Hạ lo lắng không phải mình mà là Bùi Chính Thành.
Cô sợ Bùi Chính Thành xúc động làm ra việc gì ngốc nghếch.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...