CHƯƠNG 762: THỨ DÙNG ĐƯỢC
Bùi Minh Huyền nghe thấy lời của Bùi Dục Ngôn thì hơi lảo đảo.
Ông ta khó tin nhìn về phía Bùi Dục Ngôn, ông ta không ngờ con trai cả mình vẫn luôn xem trọng nhất lại nói chuyện với mình như vậy.
Bùi Dục Ngôn không quan tâm những người khác sẽ nghĩ thế nào, nói xong thì lập tức đi lên lầu.
Chuyện Bùi Diệp Kỳ kết hôn với Thư Nhã Niệm, anh đứng về phía Bùi Minh Huyền đã rất có lỗi với Bùi Chính Thành rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Bùi Minh Huyền đều rất nghiêm khắc với anh.
Vì anh là con trưởng của nhà họ Bùi, anh phải gánh vác hy vọng hưng thịnh của nhà họ Bùi trong tương lai, cho dù là chuyện gì, Bùi Minh Huyền đều yêu cầu anh phải làm tốt nhất.
Anh còn nhớ lần đầu tiên làm nhiệm vụ bị thương rất nặng, lúc tỉnh lại nhìn thấy mẹ mình Lộ Thanh Anh ngồi trước giường, còn Bùi Minh Huyền lại bận làm việc, cũng không đi thăm anh.
Mãi đến khi vết thương của anh khỏi hẳn, Bùi Minh Huyền mới xuất hiện.
Trong ba anh em bọn họ, chỉ khi đối mặt với Bùi Diệp Kỳ, Bùi Minh Huyền mới có thể như một người ba thật sự.
Mấy năm nay, vì có thể làm một người thừa kế đủ tư cách, anh vẫn luôn khiến Bùi Chính Thành thua thiệt, lần này, cho dù thế nào, anh cũng sẽ không đứng về phía đối lập với Bùi Chính Thành nữa.
…
An Hạ đi theo Bùi Chính Thành ra khỏi cổng lớn nhà họ Bùi mới ngơ ngác hỏi anh: “Anh muốn cắt đứt với chú Bùi sao?”
“Dù sao nhà họ Bùi có anh hay không cũng như vậy, ở lại làm gì?”
Bùi Chính Thành tỏ vẻ không quan tâm, nhưng An Hạ biết thật ra anh vẫn có để ý.
Cô dừng lại.
Bùi Chính Thành quay đầu nhìn cô: “Sao lại không đi?”
“Đi về thôi, đi về nói xin lỗi ba anh, chắc chắn ông ta sẽ tha thứ cho anh.” An Hạ kéo tay anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Bùi Chính Thành sửng sốt một lát, sau đó vươn tay véo mặt cô.
An Hạ mất kiên nhẫn hất tay anh ra, anh cười cười, duỗi tay ôm lấy vai cô: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy! Đi thôi!”
An Hạ nhíu mày nhìn anh, trong giọng nói hơi tức giận: “Bùi Chính Thành!”
“Anh không cần ông ta tha thứ.” Sắc mặt Bùi Chính Thành trở nên bình tĩnh, anh hít sâu một hơi nói: “Cho dù anh thật sự trở về xin lỗi ông ta, ông ta cũng chỉ sẽ cảm thấy là mình đúng, sẽ càng cứng rắn ép anh ly hôn với em hơn.”
Nghe thấy lời của Bùi Chính Thành xong, An Hạ giật mình, sau đó không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, đi thôi.”
An Hạ gật đầu, hơi tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Cảnh thành rộng lớn như vậy, còn sợ không có chỗ ở sao?”
…
Bùi Chính Thành là người sinh ra ở Cảnh thành, tuy mấy năm nay thời gian anh ở Cảnh thành rất ít, nhưng cũng không có nghĩa là anh không quen ai ở đây.
Hai người lái xe đến một chung cư xa hoa trong thành phố.
Ngoài cổng chung cư, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đỏ rượu đứng dưới đèn đường hút thuốc.
Người đàn ông kia vừa thấy Bùi Chính Thành và An Hạ đến thì lập tức nghênh đón: “Anh ba, anh về lúc nào vậy, cũng không thông báo cho mọi người một tiếng…”
Anh ta còn chưa nói xong, chợt đưa mắt nhìn sang An Hạ, trong giọng nói mang theo hưng phấn: “Đây là chị dâu đúng không, chị dâu thật trẻ.”
Thật trẻ?
Bùi Chính Thành nghe thế thì cảm thấy khó chịu, nói như anh già lắm vậy, anh cũng chỉ lớn hơn An Hạ có bốn tuổi thôi.
Bùi Chính Thành đá anh ta một cước: “Lục Tử Uyên , thằng nhóc cậu thiếu đòn đúng không?”
Lục Tử Uyên cười ha hả, lại để nửa điếu thuốc trong tay vào miệng, còn chưa kịp hút đã bị Bùi Chính Thành đá thêm một cước.
Bùi Chính Thành trừng anh ta: “Dập thuốc!”
Lục Tử Uyên nhảy một chân ra, hét to: “Mẹ kiếp! Anh ba, người ta đều nói anh kết hôn tính tình có thể dễ chịu hơn một chút, không ngờ lại càng khó chịu hơn, anh như vậy chị ba có thể cần anh sao?”
An Hạ suy nghĩ một lát mới hiểu “chị ba” trong lời nói của Lục Tử Uyên chính là mình.
Mắt thấy Bùi Chính Thành híp mắt muốn trở mặt, Lục Tử Uyên vội vàng dập tắt thuốc trong tay, cười nịnh nọt duỗi tay với An Hạ: “Chị ba, em là Lục Tử Uyên, trước đây ở cùng anh ba trong một đại viện, nhưng em bị ông nội đuổi ra ngoài rồi.”
An Hạ giật giật khoé miệng: “Chào cậu.”
Tuy nhìn Lục Tử Uyên hơi cà lơ phất phơ, còn hơi không đáng tin, nhưng trông vẫn rất đẹp trai.
Dù sao cũng ở chung một đại viện với Bùi Chính Thành, đều là con cháu của cán bộ cao cấp, có tệ hơn nữa cũng không đến nỗi nào.
Cô đột nhiên nhớ ra, hàng xóm cách vách của nhà họ Bùi chính là họ Lục.
Lục Tử Uyên càu nhàu với Bùi Chính Thành hai câu, sau đó dẫn bọn họ lên lầu.
Căn nhà của Lục Tử Uyên không tệ, cái gì cũng có, cũng rất sạch sẽ.
“Bây giờ em đều ở trong quán bar với mấy người bạn của em, trở về đây quá xa, cho nên không ở bên này.” Nói xong, anh ta lấy một cái chìa khoá từ trong túi ra: “Anh ba, đây là chìa khoá nhà, anh muốn ở bao lâu cũng được!”
Bùi Chính Thành tỏ vẻ ghét bỏ: “Được rồi, được rồi, mau cút đi, đừng ở đây làm người ta chướng mắt.”
Lục Tử Uyên cũng không tức giận, ngược lại còn cười rất bỉ ổi, ôm lấy bả vai Bùi Chính Thành kéo anh sang một bên: “Anh ba, bây giờ anh và chị dâu định có con không? Nếu không, trong tủ của em có thứ anh dùng được, mấy hộp lận, cho dù một đêm anh dùng mười cái cũng có thể dùng đến nửa năm.”
Bùi Chính Thành không nói gì nhiều, xách sau áo của Lục Tử Uyên kéo anh ta ra ngoài cửa.
Lục Tử Uyên vừa giãy dụa vừa tốt bụng nói tiếp: “Anh ba, đó là em cố ý cho người ta đưa tới đó, nghe nói dùng rất tốt…”
Câu nói tiếp theo của anh ta đã bị chặn lại ở ngoài cửa.
An Hạ vờ như nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
Bùi Chính Thành quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt chứa ý cười: “Em xem có hài lòng với căn hộ này không, nếu cảm thấy được, chúng ta sẽ ở đây mấy ngày, vài hôm nữa trở về Vân Châu.”
An Hạ gật đầu: “Rất tốt, cái gì cũng có, khu vực cũng tốt.”
Nói xong, cô đột nhiên phản ứng lại: “Anh nói vài hôm nữa trở về Vân Châu à?”
“Ừm, dù sao người muốn gặp ở Cảnh thành bên này cũng đã gặp rồi, chuyện muốn làm cũng đã làm, cho nên về Vân Châu sớm một chút.”
Bùi Chính Thành cởi áo khoác ra ném lên sofa, kéo An Hạ vào lòng, hôn lên trán cô, sờ đầu cô: “Anh sẽ không khiến em phải uất ức đâu.”
Cô mím môi, cười nói: “Anh đều vì em mà bị nhà họ Bùi đuổi ra ngoài rồi, đương nhiên em tin anh sẽ không khiến em uất ức.”
“Vậy mà lúc trước em còn kêu anh đi xin lỗi ba anh?”
“Nếu không thì sao? Anh cũng không thể không trở về nhà họ Bùi cả đời được, tuy chú Bùi có chỗ không đúng, nhưng dù sao ông ta cũng là ba anh, anh cũng là người của nhà họ Bùi, dòng máu là thứ không xoá đi được.”
Bùi Chính Thành im lặng một lúc, ôm lấy mặt cô hôn tới hôn lui, hô hấp lại trở nên hơi nặng nề.
“Mặc kệ bọn họ, nói thế nào bây giờ chúng ta cũng đang trong giai đoạn mới cưới, chúng ta nói chuyện quan trọng trước…”
“Chuyện gì?”
“Em nói xem.”
Dứt lời, An Hạ đã cảm thấy người nhẹ đi, đã bị Bùi Chính Thành bế ngang lên, đi về phía phòng ngủ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...