CHƯƠNG 752: NÓ KHÔNG ĐƯỢC LẤY CÔ
An Hạ không ăn chiêu của anh, ném một cái gối cho anh, không quan tâm anh nữa.
Phía sau, Bùi Chính Thành kỳ kèo mè nheo rồi cũng leo lên giường.
Thời tiết thực sự rất lạnh, An Hạ thật sự cũng không thể để anh ngủ dưới đất được.
…
Ngày hôm sau là thứ bảy.
Tuy nhiên, sau khi ăn sáng xong, vợ chồng Bùi Diệp Kỳ đi ra ngoài, cũng không biết là bận cái gì nữa.
An Hạ cũng không có hứng hỏi nhiều.
Bùi Minh Húc từ trên lầu đi xuống, nhìn về phía Bùi Chính Thành, nói: “Chính Thành, ba đến bộ đội có chút chuyện, ông cụ có chút đồ muốn mua, con thuận tiện theo ba ra ngoài, đem đồ về đi.”
“Ừm.” Bùi Chính Thành cũng không từ chối, nắm tay An Hạ đi ra ngoài.
Bùi Minh Húc nhìn An Hạ một cái: “Cô An ở nhà đi.”
Ngữ khí rất cường thế, lại không dễ nghi ngờ.
An Hạ nhìn Bùi Chính Thành một cái.
Mi tâm Bùi Chính Thành nhíu lại, sắc mặt hơi hơi trầm xuống.
Anh đương nhiên biết, Bùi Minh Húc muốn kêu anh ra ngoài, sau đó ông cụ sẽ tìm An Hạ nói chuyện.
Ông cụ khi còn trẻ đã ở trên chiến trường với súng thật cùng đạn thật, lại ở địa vị cao nhiều năm, mấy năm trước mới nghỉ hưu, khí thế và sự nóng nảy đều rất lớn, ông ta muốn nhắm đến An Hạ, An Hạ không phải là đối thủ của ông ta.
Anh chỉ chần chừ hai giây, thì định từ chối, nhưng lại bị An Hạ đẩy ra ngoài.
Anh khó hiểu mà quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của An Hạ.
Cô lại đẩy anh một cái: “Mau đi đi, chú Bùi kêu anh kìa, đừng để chú ấy đợi.”
Bùi Chính Thành muốn nói gì đó lại dừng, ở trước mặt nhiều người như vậy, anh có muốn thì cũng không tiện nói.
An Hạ nắm lấy tay anh, rồi lập tức buông ra, ý của cô là, bảo anh yên tâm, cô không sợ.
Đột nhiên, thanh âm của ông cụ từ cầu thang truyền tới: “Cà rề cà rề cái gì vậy, lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, chỉ theo ba cháu đi đem chút đồ về cho ông mà cũng không sai được cháu nữa rồi!”
Ông cụ tuy đã qua sáu mươi, nhưng tinh thần vô cùng tốt, lúc nói chuyện cũng tràn đầy sức sống, khiến cho An Hạ không có phòng bị gì giật bắn mình một cái.
Ông cụ Bùi đã nói đến mức này, Bùi Chính Thành cũng không tiện nói gì nữa, đi một bước quay đầu ba cái mà đi theo Bùi Minh Húc rời khỏi.
Ông cụ Bùi nhìn thấy bộ dạng này của anh thì tức giận, giơ cây gậy chỉ vào anh: “Bùi Chính Thành, vì một người phụ nữ mà cháu đến mức như thế luôn à! Không lẽ ông còn có thể băm cô ta ra ăn luôn hay sao!”
Trong lòng Bùi Chính Thành nghĩ, còn không phải vậy sao!
Đây là điều mà anh lo lắng.
An Hạ cảm thấy, nếu cô là ông cụ Bùi, thì cũng sẽ tức giận.
Cô đưa ánh mắt ra hiệu với Bùi Chính Thành, bảo anh mau đi đi, rồi lại lặng lẽ giơ tay làm một động tác gọi điện thoại, Bùi Chính Thành lúc này mới yên tâm mà đi.
Đợi cha con Bùi Chính Thành và Bùi Minh Húc rời khỏi, ông cụ Bùi mới từ cầu thang đi xuống.
An Hạ thấy vậy, vội vàng đi tới dìu ông ta.
Ông cụ Bùi nhấc tay lên, tránh đi tay của An Hạ: “Dìu cái gì mà dìu? Tôi trông đã già đến nỗi không đi bộ nổi rồi sao?”
“…” An Hạ lặng lẽ thu tay về.
Ngay cả Bùi Chính Thành cũng đã nói qua với cô, tính khí ông cụ Bùi có chút kỳ quái.
Thực ra An Hạ cảm thấy cô có thể hiểu được, dù sao ông cụ Bùi lúc còn trẻ là người lợi hại như vậy, bây giờ lớn tuổi rồi, nhàn rỗi ở nhà, khó tránh có chút ngồi không yên, sau đó thì muốn quản cái này quản cái kia, xây dựng uy tín của mình, tìm cảm giác tồn tại.
An Hạ thuận theo ý ông, cười nói: “Dạ không có, ông nhìn trông rất là có tinh thần a.”
Ông cụ Bùi hừ một tiếng: “Đừng có nói dối trắng trợn để nịnh hót tôi, tôi nhiều bệnh lắm, nếu không bọn nó mắc chi phải làm cây gậy cho tôi chống chứ!”
An Hạ: “…”
Cô hình như đã có chút hiểu rồi, tại sao lúc mới bắt đầu quen biết Bùi Chính Thành, anh lại bỉ ổi như vậy, những lời tuôn ra từ miệng, có thể khiến người ta sống sờ sờ cũng phải tức chết.
Thì ra, đây đều là do thế hệ ông nội anh di truyền a.
An Hạ thở dài, cô không biết nên nói gì nữa, giống như là cho dù có nói gì đi nữa thì cũng sẽ bị ông cụ Bùi làm nghẹn họng thôi.
Ông cụ Bùi chống gậy bước nhanh như bay đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn An Hạ: “Cô nói đi chứ! Sao không nói nữa, sợ sệt như mấy thằng cháu của tôi vậy, mỗi lần tôi nói bọn nó hai câu, thì không dám nói lại tôi nữa rồi!”
An Hạ nhỏ tiếng nói: “Bọn họ vốn là cháu của ông mà.” Sợ thì cũng đúng thôi.
Ông cụ Bùi không nghe rõ cô nói gì, lớn tiếng nói: “Cô nói cái gì? Nói lớn tiếng chút!”
Trái tim nhỏ bé của An Hạ bị ông gào đến run rẩy một cái, sau đó cũng lớn tiếng nói: “Con cháu thì phải nên sợ!”
Thần sắc trên mặt ông cụ Bùi trở nên nghiêm túc: “Gan cũng thật lớn, còn dám theo cháu tôi về nhà họ Bùi!”
An Hạ rũ mắt xuống, bộ dạng thành thật: “Cháu đương nhiên cũng sợ, nhưng mà, chính bởi vì Chính Thành muốn đưa cháu về nhà họ Bùi, cháu mới không thể chùn bước, không thể phụ lòng anh ấy.”
Cô nói xong, liền ngẩng đầu lên nhìn ông Bùi.
Người nhà họ Bùi ai nấy đều thông minh đến tận trời, chút khôn lỏi của An Hạ rõ ràng là không có tác dụng, cô chỉ đành nói thật.
Cô không có ngẩng đầu lên, nhưng có thể cảm nhận được ông cụ đang nhìn chằm chằm cô.
Ông ta đang đánh giá cô.
Qua một hồi, ông cụ cảm thán một câu: “Vẻ ngoài vẫn kém một chút.”
An Hạ sờ mặt mình, vẻ ngoài cô kém?
Anh em nhà họ Bùi, ai ai đều có vẻ ngoài xuất sắc, nhưng không ngờ ông cụ vậy mà còn coi trọng diện mạo nữa.
Cô thừa nhận, về tướng mạo, Bùi Chính Thành đích thực là đẹp hơn cô một chút.
Nhưng cô từ nhỏ đến lớn, cũng là một hoa khôi của lớp a!
“So với Chính Thành, vẻ ngoài của cháu đúng là hơi kém một chút.” An Hạ cười ha ha mà hùa theo.
Tính khí ông cụ có chút cổ quái, cô chắc chắn là không thể phản bác ông ta được, thuận theo ý ông mà nói là được rồi.
Sau đó, câu tiếp theo của ông cụ Bùi, khiến cho An Hạ cười không nổi nữa.
“Nhà họ Bùi chúng tôi không phải gia đình bình thường, không phải là người nào cũng có thể vào.” Ông cụ Bùi nhìn thấy sắc mặt An Hạ có chút thay đổi, tiếp tục nói: “Có thể nhìn ra, phẩm hạnh của cô không xấu, Chính Thành cũng rất thích cô, tôi cũng không phải là người không có văn minh tiến bộ, các người có thể ở cùng nhau, tôi không cản, nhưng có một tiền đề, nó không được lấy cô.”
Sắc mặt An Hạ trắng bệch, nói không nên lời.
Ý trong lời của ông cụ, cô nghe hiểu rồi.
Bọn họ sẽ không ngăn cản cô và Bùi Chính Thành ở bên nhau, bọn họ sẽ không cho Bùi Chính Thành lấy cô, chỉ cho Bùi Chính Thành nuôi cô như tình nhân.
Lời nói này, còn kinh khủng hơn là không cho cô và Bùi Chính Thành ở bên nhau nữa.
Đột nhiên, ông cụ Bùi nhìn đằng sau cô, nói: “Không phải cô đi tham gia hôn lễ của bạn bè với Diệp Kỳ sao? Sao lại về một mình rồi?”
An Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Thư Nhã Niệm ăn vận chỉnh chu, đang yên lặng đứng ở không xa, cũng không biết là về khi nào nữa.
Thư Nhã Niệm cười cười, đi tới: “Cháu có chút không khoẻ nên về trước rồi.”
“Cô để một mình Diệp Kỳ ở lại đó, cô kêu nó uống say rồi làm sao mà về?” Trong lời nói của ông cụ mang theo sự trách cứ.
Trong lòng An Hạ sinh ra một sự cân bằng cổ quái, cho dù ông cụ Bùi không thích cô, nhưng cũng không thấy thích Thư Nhã Niệm bao nhiêu.
Thư Nhã Niệm cúi đầu, biểu cảm như bị ức hiếp rồi nhưng không dám nói ra: “Cháu có chút không khoẻ, nên về trước.”
Ông cụ Bùi hình như rất khó chịu bộ dạng này của cô ta, liên tục xua xua tay: “Vậy đi nghỉ ngơi đi, đứng ở đây làm gì.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...