CHƯƠNG 749: CÔ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH QUẢN CHUYỆN CỦA TÔI
Tô Ánh Nguyệt lườm anh một cái: “Mộc Tây nhỏ như vậy thì khỏe đến đâu được, mà em cũng đâu phải búp bê sứ mà đẩy cái là vỡ!”
“Ừ.” Trần Minh Tân tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hai tay vẫn rất cẩn thận đỡ lấy cô.
Lúc Tô Ánh Nguyệt mang thai Trần Mộc Tây anh đã không biết, sau đó lại đột nhiên nhảy ra một đứa con trai lớn như vậy, anh cứ thế mà làm ba.
Anh còn khẩn trương hơn cả Tô Ánh Nguyệt.
An Hạ ngồi đó hơi tò mò nhìn về phía bụng nhỏ bằng phẳng của Tô Ánh Nguyệt: “Bây giờ cậu đã có cảm giác gì chưa?”
“Không có cảm giác gì, giống như bình thường thôi mà, là do anh ấy làm quá lên thôi.” Tô Ánh Nguyệt cười trả lời cô ấy.
Bùi Chính Thành có hơi khó chịu.
Cùng là đàn ông ba mươi tuổi, Trần Minh Tân đã có vợ có con, còn sắp có đứa thứ hai theo lời kêu gọi của quốc gia, mà anh thì thế nào?
Là đang trừng phạt anh trước kia quá nông nổi sao? Cho nên anh và An Hạ mới lâu như vậy vẫn chưa thể tu thành chính quả?
Trước khi gặp được An Hạ, quả thật anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.
Dù sao hôn nhân của ba mẹ anh không hề hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ anh không chỉ muốn kết hôn mà còn nghĩ được mấy cái tên cho đứa con sau này rồi.
Sau khi ăn uống no nê, thời gian vẫn còn rất sớm, vì vậy lại kêu người sắp xếp phòng chơi tiếp ngay sau đó.
Nói là chơi tiếp thật ra cũng chỉ là gọi mấy thứ đồ uống, ngồi tán gẫu với nhau thôi.
An Hạ và Tô Ánh Nguyệt ngồi cùng nhau, cô ấy trầm ngâm trong chốc lát mới nói với Tô Ánh Nguyệt: “Bùi Chính Thành nói muốn dẫn tớ về nhà họ Bùi.”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngỡ ngàng, dùng ống hút chọc chọc lát chanh trong cốc, dạo này cô thích những thứ chua chua nên đã gọi trà chanh.
“Cậu nghĩ sao?”
An Hạ hít sâu một hơi: “Đương nhiên là cùng tiến cùng lùi với Bùi Chính Thành rồi.”
Bùi Chính Thành nguyện ý quen cô, muốn đưa cô về nhà họ Bùi, đương nhiên cô sẽ không lùi bước.
Tô Ánh Nguyệt cười cười, duỗi tay nắm lấy tay An Hạ nói: “Thật ra trước kia tớ cũng không quá kỳ vọng vào cậu và Bùi Chính Thành, nhưng mà hai người yêu nhau rồi, Bùi Chính Thành là thật lòng, cậu cũng rất dũng cảm, hai người nhất định sẽ hạnh phúc.”
An Hạ gật gật đầu: “Ừm.”
Tất cả mọi người không mong đợi cô và Bùi Chính Thành, những chuyện đó đều không quan trọng.
Cô đâu phải là tham gia hoạt động thi đấu, không cần mọi người tán thành bọn họ, cô chỉ là đơn thuần muốn ở bên anh mà thôi.
….
Ngày hôm sau, An Hạ ngồi máy bay đến Cảnh Thành với Bùi Chính Thành.
Nhà họ Bùi là thế gia quân chính, đương nhiên là ở trong trụ sở quân khu.
Lại còn là loại biệt thự riêng vô cùng cao cấp nữa.
Ở cửa có lính cảnh vệ đứng canh, vẻ mặt nghiêm túc, đứng đến thẳng tắp.
An Hạ bị Bùi Chính Thành cầm tay, đột nhiên bắt đầu khiếp đảm.
Bùi Chính Thành cảm giác được cảm xúc của An Hạ thay đổi, bàn tay dắt cô siết chặt hơn chút nữa.
Anh không vạch trần sự khẩn trương của An Hạ, chỉ quay đầu nhìn An Hạ cười cười, trong lời nói lộ ra ý cổ vũ: “Chúng ta vào thôi.”
Lính cảnh vệ hiển nhiên là quen biết Bùi Chính Thành, cậu ta hơi gật đầu với Bùi Chính Thành: “Cậu ba!”
An Hạ chú ý tới xưng hô của lính cảnh vệ đối với Bùi Chính Thành, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh còn có anh chị em khác ngoài anh cả sao?”
Cô cứ nghĩ Bùi Chính Thành chỉ có anh cả thôi.
“Ừ.” Vẻ mặt Bùi Chính Thành có hơi mất tự nhiên nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, nhanh đến không kịp để An Hạ phát hiện.
Sau đó cô đã bị Bùi Chính Thành lôi kéo đi vào.
Trong biệt thự trang hoàng và bài trí một cách thâm trầm mà khí độ bất phàm, để lộ ra hơi thở nghiêm trang.
Lúc này có một người phụ nữ trung niên đi ra từ bên trong, bà ấy thấy Bùi Chính Thành thì hơi sững sờ một lúc rồi mới kinh ngạc nói: “Cậu ba đã về rồi!”
“Thím Lưu!” Bùi Chính Thành cong cong môi cười khẽ, ngay sau đó kéo An Hạ hơi tiến lên phía một chút rồi nói với thím Lưu: “Đây là bạn gái cháu, tên An Hạ.”
Thím Lưu nhìn hơi đẫy đà, cười tủm tỉm thoạt nhìn rất dễ gần: “Xin chào cô An!”
An Hạ liếc nhìn Bùi Chính Thành một cái, học anh chào một tiếng: “Thím Lưu.”
“Mới ở thành phố Vân Châu bên kia về đấy à, có phải còn chưa ăn cơm không? Để thím đi làm cơm cho hai đứa.” Thím Lưu nói xong lập tức xoay người đi.
Thật ra An Hạ muốn nói mình không đói bụng, chỉ là cô lại bị Bùi Chính Thành ngăn cản.
Anh đành phải kéo cô lên lầu, vừa đi vừa giải thích: “Lên tầng sắp xếp lại một chút đã, sau đó xuống nhà ăn mấy miếng rồi đi nghỉ ngơi.”
Phòng của Bùi Chính Thành rất lớn, cũng rất sạch sẽ.
Bài trí trong phòng đều để lộ ra cốt cách và thói quen của một người đàn ông trưởng thành.
An Hạ mới nhìn qua loa đã bị Bùi Chính Thành đẩy vào phòng tắm.
Hai người sửa sang lại một chút, thay quần áo rồi đi xuống nhà.
Lúc xuống cầu thang An Hạ nhìn quanh bốn phía, từ lúc cô đi vào ngoại trừ thím Lưu thì không gặp thêm ai nữa.
Giống như đã nhìn ra sự khó hiểu của cô, Bùi Chính Thành bèn giải thích: “Cả nhà đều đi làm rồi, buổi tối mới về.”
An Hạ lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại hỏi: “Không phải ông nội của anh đã về hưu rồi sao?”
“Ông cũng có chuyện riêng của mình.” Bùi Chính Thành kéo ghế ra để cô ngồi xuống, cho cô một ánh mắt an ủi: “Đừng nghĩ nhiều.”
“Ừm.”
An Hạ gật đầu, bắt đầu ăn cơm.
Thím Lưu chuẩn bị bốn năm món ăn, cô không đói nhưng vẫn ăn mỗi món một ít.
Bà ấy ở bên cạnh nhìn Bùi Chính Thành và An Hạ ăn cơm, không khỏi than thở: “Haiz, bây giờ mọi người đều bận rộn quá, nhiều khi còn không ăn cơm tối ở nhà, một bà cô như thím ở nhà cũng càng ngày càng rảnh rỗi, hai đứa ăn nhiều vào, nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn đấy.”
An Hạ vội vàng nói: “Thế này là đủ rồi ạ, cảm ơn thím Lưu.”
Ăn cơm xong, An Hạ đi nghỉ ngơi.
Vốn cũng không làm chuyện gì mệt nhọc nhưng vừa đặt lưng xuống giường lại thấy hơi mệt, mới nằm một lát thì cô đã ngủ mất rồi.
Lúc cô tỉnh lại đã không còn sớm, trong phòng chỉ có một mình cô.
Cô từ trên giường ngồi dậy gọi một tiếng: “Bùi Chính Thành?”
Không ai đáp lời, cô mặc quần áo xong thì xuống nhà dưới.
Vừa mới đẩy cửa ra một xíu, còn chưa kịp mở hẳn ra đã nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Chính Thành, cậu dẫn người phụ nữ kia về thật sao?”
Là giọng của một cô gái còn trẻ, hơn nữa nghe cô ta gọi Chính Thành rất nhẹ nhàng thân mật, giọng điệu nửa câu sau có vẻ còn hơi khinh thường.
Nếu cô đoán không sai thì người phụ nữ kia là đang ám chỉ cô, cô chính là người phụ nữ được Bùi Chính Thành dẫn về.
Vào những lúc như thế này, hiển nhiên cô không nên lộ mặt.
Cô khẽ đóng cửa lại nhưng không đóng kín hẳn.
Cô đứng ở cạnh cửa không đi, chỉ vài giây sau thì nghe thấy Bùi Chính Thành lạnh lùng nói: “Cô ấy là bạn gái tôi, không phải là ‘người phụ nữ kia’ trong miệng cô!”
An Hạ mỉm cười, Bùi Chính Thành vẫn luôn bao che bênh vực cô.
“Cậu…” Người phụ nữ kia hơi sững lại, giống như muốn nói cái gì nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế, giọng điệu lại bắt đầu trở nên dịu dàng: “Ông nội và ba sẽ không đồng ý cho cậu và cô ta quen nhau đâu.”
Cũng không biết những lời này đụng chạm tới chỗ nào của Bùi Chính Thành, chỉ nghe giọng của anh lại lạnh hơn: “Thư Nhã Niệm!”
Người phụ nữ kia giống như cũng bị chọc giận, giọng nói hơi run run: “Chính Thành, đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi…”
“Câm miệng, đừng có làm ra vẻ yếu đuối thảm thương này trước mặt tôi, cũng đừng gọi tên tôi, cô đã gả cho Bùi Diệp Kỳ thì chính là chị dâu tôi, cô không có tư cách quản chuyện của tôi.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...