CHƯƠNG 681: THỎA THUẬN LY HÔN ĐÃ CÓ HIỆU LỰC
“Tôi đã nói rồi, ý tốt của ông tôi xin ghi trong lòng, đợi sau khi Trần Minh Tân trở về, tôi sẽ chuyển lời đến anh ý, để anh ấy đích thân đến cám ơn ông, đến lúc đó…”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói xong, Trần Úc Xuyên đã ngắt điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt đặt điện thoại xuống, vẻ mặt không cảm xúc, cô đưa tay khẽ day day huyệt thái dương để tinh thần dịu lại một lúc, sau đó gọi điện thoại cho Nam Sơn.
Chuông điện thoại vừa mới reo bên kia đã nhấc mấy rồi.
“Bà chủ, có chuyện gì sao ạ?” Bên phía Nam Sơn rất ồn ào, nghe có vẻ rất bận rộn.
Tô Ánh Nguyệt nói: “Ông ngoại vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi đưa Mộc Tây đến nước J, tôi sẽ không qua đó đâu, nên bây giờ cậu phải cảnh giác một chút, đề phòng ông ấy động tay động chân, nếu ông ý có hành động gì bất thường, cũng phải báo cho tôi.”
“Ông Trần ư?” Giọng điệu của Nam Sơn có chút kỳ lạ.
Tô Anh Nguyệt hỏi anh ta: “Ừ, sao vậy?”
Nam Sơn do dự một hồi, sau đó chỉ nói: “Em biết rồi, ở bên em bận chút việc, em cúp máy trước đây.”
Vừa dứt lời, Nam Sơn liền dứt khoát cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhưng cũng chẳng để bụng.
Bên trong phòng hội nghị tại tòa nhà trụ sở chính tập đoàn LK ở nước J.
Nam Sơn cúp máy, tắt máy hủy tài liệu trong tay, quay sang người bên cạnh ra lệnh một câu gì đó, rồi quay người vội vã đi ra ngoài.
Nếu như có người ngoài ở đây, thì sẽ phát hiện trong phòng hội nghị này không phải đang mở cuộc họp, mà là đang đặt mấy chiếc máy hủy tài liệu bên cạnh một chồng giấy tờ cao ngất.
Hơn nữa những người có mặt ở đây đều là những nhân vật cao cấp của tập đoàn LK, họ là những người mà Trần Minh Tân tin tưởng nhất.
Nam Sơn quay về phòng làm việc của Trần Minh Tân, anh tìm một ô bí mật trong giá sách phía sau bàn làm việc của Trần Minh Tân, lấy từ trong đó ra một tập tài liệu.
Ở dưới cùng, không ngờ lại là một bản thỏa thuận ly hôn.
Hơn nữa lại có đủ chữ ký hai bên và có hiệu lực rồi.
Nam Sơn đọc kỹ càng xong thì mặt liền biến sắc.
Trước kia, lúc Trần Minh Tân yêu cầu anh bí mật chuyển giao tài sản, anh chỉ cho rằng Trần Minh Tân đang đề phòng mà thôi, họ luôn phòng bị Trần Úc Xuyên, cho nên anh cũng không phát hiện ra điều gì kỳ quái.
Nhưng có vài ngày Trần Minh Tân liên tiếp hẹn gặp luật sư, không có mặt ở công ty, anh cũng không hỏi nhiều.
Thế mà không ngờ, lúc đó Trần Minh Tân lại đang bận làm chuyện này…
Vậy cũng có nghĩa là, Trần Minh Tân sớm đã dự đoán được sẽ có ngày này?
Nam Sơn cầm bản thỏa thuận ly hôn trong tay, vẻ mặt phức tạp, anh liền gọi điện thoại cho Hạ Nhất Trần.
Chuyện quan trọng như thế này, Trần Minh Tân giấu cả anh, nên nếu tìm luật sư, anh ấy sẽ tìm người tin tưởng nhất.
Tuy nhiên, anh lại không hề biết Hạ Nhất Trần đến nước J từ lúc nào, nhưng anh biết, chuyện này chắc chắn do Hạ Nhất Trần xử lý.
Điện thoại vừa kết nối được, Nam Sơn cũng chẳng quan tâm đến những chuyện khác, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Nhất Trần ông chủ tìm anh làm thỏa thuận ly hôn từ lúc nào vậy?”
Hạ Nhất Trần ở đầu dây bên kia im lặng trong phút chốc, sau đó mới nói: “Anh biết rồi à.”
Dừng lại một lúc, luật sư lại hỏi: “Trước kỳ bầu cử tổng thống, ông Trần đã đến tìm bà chủ sao?”
Nam Sơn đáp “ừ” một tiếng một cách không tình nguyện.
Chuyện lớn như vậy mà ông chủ lại không cho anh biết.
“Tôi biết rồi.” Giọng Hạ Nhất Trần không có chút khác lạ nào: “Xử lý xong xuôi mọi việc ở nước J nhanh nhất có thể, rồi trở về sớm một chút, ở bên đó, không an toàn.”
Trả lời lại anh ta là tiếng điện thoại bị ngắt đột ngột.
Hạ Nhất Trần rút một điếu thuốc, sau đó gọi trợ lý vào: “Chúng ta phải đến công ty con của tập đoàn.”
***
Tô Ánh Nguyệt vừa mới kết thúc cuộc họp, bước ra thì đã nhìn thấy Hạ Nhất Trần đi giày da kiểu Tây đứng ở đó.
Anh ta đang mang vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa cẩn trọng, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền bước lên hai bước đến trước mặt cô, khẽ gật đầu: “Bà chủ.”
“Sao tự nhiên lại đến đây thế? Có chuyện gì sao?” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có vài phỏng đoán về sự xuất hiện đột ngột của Hạ Nhất Trần, cô biết nếu không có việc gì anh ta sẽ không dễ dàng chủ động đến tìm cô.
“Là một số chuyện giữa cô và anh Trần.”
“Chuyện gì giữa tôi và anh ấy?”
Chuyện giữa cô và Trần Minh Tân lại cần luật sư riêng của Trần Minh Tân đến tìm cô nói chuyện sao?
Huống hồ, bây giờ họ lại đang không rõ tung tích của Trần Minh Tân.
Trong lòng cô có dự cảm không lành.
Cô lùi lại một bước, ánh mắt sáng lên: “Có chuyện gì đợi anh ấy quay về trực tiếp nói với tôi, bây giờ tôi đang bận, không có thời gian nói mấy chuyện này đâu.”
Nói xong, cô liền sải bước về phòng làm việc, hơn nữa càng đi lại càng nhanh.
Cứ như cô bước nhanh thêm một chút thì có thể đẩy Hạ Nhất Trần ra xa một chút, có thể đánh tan ý định của anh ta vậy.
Tuy rằng cô không biết mục đích Hạ Nhất Trần xuất hiện ở đây ngày hôm nay là gì.
Hạ Nhất Trần và trợ lý cũng không tụt lại, họ giữ khoảng cách hai bước phía sau Tô Ánh Nguyệt, cùng cô đi vào trong phòng làm việc.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay không có thời gian nói chuyện với anh đâu.” Tô Ánh Nguyệt quay người nhìn thấy Hạ Nhất Trần cũng theo cô đi vào văn phòng, liền không chịu được mà nổi giận.
Trần Minh Tân đã mất tích hơn một tháng rồi, luật sư riêng của anh lại đến tìm cô vào lúc này.
Tình cảnh này khiến cô không thể không nghĩ nhiều.
Trần Minh Tân sẽ trở về thôi.
“Mợ chủ, đây là ý của anh Trần, trước khi bầu cử tổng thống, anh ấy đã đặc biệt bí mật đến tìm tôi đi nước J, yêu cầu tôi giúp anh ấy làm một số việc.”
Hạ Nhất Trần không hề bị ảnh hưởng gì từ Tô Ánh Nguyệt, lấy đồ trong cặp tài liệu với vẻ mặt bình tĩnh, đặt từng thứ một lên trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
“Thỏa thuận ly hôn và phân chia tài sản, bây giờ đều đã có hiệu lực, hôm nay tôi đến tìm cô là để làm một số thủ tục giao nhận.”
Tô Ánh Nguyệt luôn biết rằng bên cạnh Trần Minh Tân không thể nuôi người nhàn rỗi, mỗi người bên cạnh anh đều rất xuất chúng, Hạ Nhất Trần cũng là một luật sư vô cùng chuyên nghiệp.
Nhưng ngay lúc này, cô lại không thể hiểu một câu một chữ nào trong lời nói của Hạ Nhất Trần.
Cô cau mày, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Thỏa thuận ly hôn nào?”
“Thỏa thuận ly hôn do đích thân cô và anh Trần đặt bút ký.” Hạ Nhất Trần vừa nói vừa đẩy một văn kiện trên bàn lên trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt không hề lạ lẫm với mấy chữ “thỏa thuận ly hôn” này.
Khi cô và Trần Minh Tân mới bắt đầu ở bên nhau, cô làm loạn đòi ly hôn, Trần Minh Tân cũng lôi thỏa thuận ly hôn ra dọa lại cô.
“Anh đùa cái gì thế, tôi chưa ký thỏa thuận ly hôn nào cả, tôi cũng không thể ký thứ đó được!”
“Đây là chữ ký của cô.” Hạ Nhất Trần dường như đã sớm đoán được phản ứng của Tô Ánh Nguyệt, anh tỏ ra vô cùng nhẫn nại.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay ra cầm lấy bản thỏa thuận ném vào mặt Hạ Nhất Trần, hét lớn: “Anh nói linh tinh!”
Nét mặt Hạ Nhất Trần vẫn bình thản như thường, anh ngồi xuống nhặt đồ lên, đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, dùng dáng vẻ đang giải quyết việc chung nói với cô: “Cô Tô, bản thỏa thuận ly hôn này từ một tháng trước đã bắt đầu có hiệu lực rồi, về mặt pháp luật, cô và anh Trần đã không còn là vợ chồng, về việc phân chia tài sản, anh Trần giao cho cô toàn bộ tài sản, cổ phiếu, quỹ, bất động sản,… dưới tên của anh ấy, cô đã ký rồi…”
Về sau Hạ Nhất Trần còn nói gì đó nữa nhưng Tô Ánh Nguyệt không còn nghe nữa rồi.
Vì cô lật văn bản ra và nhìn thấy thực sự có chữ ký của mình trên đó.
Chính cô cũng không biết mình đã ký những giấy tờ này từ lúc nào…
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...