"Ách... thật sự muốn hút hả?" Nam Sơn nhìn anh, cũng không có đưa tay lấy thuốc hút.
Thần sắc ở trong mắt của Trần Minh Tân lại âm trầm thêm mấy phần, Nam Sơn đành phải lấy điếu thuốc ra cho anh.
Đã lâu rồi Trần Minh Tân cũng không chạm qua thuốc lá, hút hai hơi, vậy mà lại cảm thấy không có hương vị gì, liền ném nó đi.
Nam Sơn nhìn mẫu thuốc lá bị anh dập tắt, anh ta nói ra mục đích mà ngày hôm nay đã đến đây: "Mạc Tây Du, tại sao anh ta lại đi?"
"Sao vậy? Nam Kha không nỡ, ngay cả cậu cũng không nỡ à?" Trần Minh Tân nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn anh ta.
Nam Sơn: "..."
"Ông chủ, ông chủ đừng có nói đùa nữa." Nam Sơn có chút bất đắc dĩ, tính tình của ông chủ thật sự là cổ quái cực kỳ.
"Nếu đã không phải vậy rồi, cậu ta có đi hay không thì có ảnh hưởng gì?"
"Nhưng mà..." Cho dù không phải vì Nam Kha, tình huống sức khỏe của ông chủ cũng không thể rời khỏi Mạc Tây Du được.
Trần Minh Tân thay đổi sắc mặt: "Cậu đã biết rồi?"
Nam Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh ta cũng chưa có nói cái gì, tại sao ông chủ có thể hỏi anh ta như vậy?"
"Tình huống tâm lý và sức khỏe của tôi, tự tôi có thể hiểu rõ được, không cần cậu phải lo lắng vớ vẩn." Vẻ mặt của Trần Minh Tân nghiêm túc, sau đó giọng nói của anh cũng lạnh như băng.
Nam Sơn cũng cảm giác được Trần Minh Tân ngày hôm nay so với lần trước mà anh ta đã nhìn thấy hình như là tính tình tốt hơn một chút.
Đương nhiên đây chỉ là tương đối mà thôi.
Trong lòng của anh ta cho rằng, Trần Minh Tân thay đổi tốt đẹp là bởi vì Mạc Tây Du đã chữa bệnh cho anh kha khá rồi.
Vì thế, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, lên tiếng nói: "Vâng."
Trần Minh Tân nhìn anh ta một lát, quay đầu đi về phòng làm việc.
Mà Nam Sơn vẫn luôn đứng ở nơi đó, hơi có chút mất tập trung.
Liên quan đến chuyện Mạc Tây Du đột nhiên lại đi, anh ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Mạc Tây Du ở nước J sống rất tốt, còn có phòng thí nghiệm, anh ta là một người không thích giao tiếp, cũng không thích đi ra ngoài, sao đột nhiên lại muốn đi làm bác sĩ không biên giới chứ?
Đột nhiên, Trần Minh Tân đang đi nhanh về phía cửa phòng làm việc bất thình lình quay người đi trở về.
"Ông chủ?"
"Tôi nhớ là lần trước cậu đã nói đã tìm được Lục Thời Sơ?" Khoảng thời gian này bởi vì Tô Ánh Nguyệt đến công ty đi làm, giờ phút nào cũng ở bên cạnh của anh, sự chú ý của anh đã bị di chuyển, cho nên cũng không tiếp tục hỏi Nam Sơn chuyện này nữa.
Nam Sơn vừa nghe thấy anh nhắc đến Lục Thời Sơ, sắc mặt liền thay đổi: "Ngày hôm sau lúc mà tôi dẫn người đến đó thì người cũng đã không còn nữa."
"Đã tìm được chưa?" Giọng nói của Trần Minh Tân vẫn bình thường, nghe không ra tâm trạng gì.
Trong lòng bàn tay của Nam Sơn toát mồ hôi, nuốt một ngụm nước bọt mới mở miệng nói: "Vẫn chưa..."
Sau đó anh ta vội vàng giải thích: "Đã có tin tức."
Anh ta cho rằng Trần Minh Tân sẽ nổi trận lôi đình, nhưng mà Trần Minh Tân cũng không có.
Anh chỉ hơi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Sau khi tìm được anh ta, không cần phải đẩy anh ta vào chỗ chết, cũng không cần phải đánh rắn động cỏ, tìm người giám sát anh ta chặt chẽ, nhớ kỹ, không thể chơi chết anh ta được. Hơn nữa, chuyện này phải giữ bí mật, không thể để cho Tô Ánh Nguyệt biết."
"Vâng."
Trong lòng của Nam Sơn có chút giật mình, anh ta còn nhớ rõ lần trước Trần Minh Tân đã từng nói, nhìn thấy Lục Thời Sơ một lần nữa thì chắc chắn phải là nhìn thấy thi thể của anh ta.
Lại không ngờ tới còn chưa trôi qua bao lâu mà chủ ý của anh đã thay đổi rồi.
"Đi đi."
Trần Minh Tân cũng không chịu trách nhiệm cho nghi ngờ ở trong lòng của anh ta, anh khoát tay áo ra hiệu cho Nam Sơn có thể đi rồi.
Trần Minh Tân chậm rãi rảo bước đi về phía phòng làm việc, vẻ mặt căng chặt.
Anh vẫn còn nhớ rõ sự tức giận và ham muốn giết người không thể khống chế được.
Vào lúc đó, khi mà anh đưa ra mệnh lệnh đó với Nam Sơn, anh thật sự muốn Lục Thời Sơ chết đi, thậm chí anh hận không thể tự tay giết Lục Thời Sơ.
Nhưng mà, lúc tỉnh táo lại thì anh biết giết Lục Thời Sơ không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Nếu như anh thật sự giết Lục Thời Sơ, mới có thể khiến cho Tô Ánh Nguyệt nhớ kỹ anh ta cả một đời.
Sau khi trải qua chuyện virus "K1LU73", Tô Ánh Nguyệt có thể sẽ không tiếp tục thân thiết với Lục Thời Sơ, nhưng mà cũng sẽ không hy vọng anh ta chết đi, càng không bằng lòng nhìn thấy Lục Thời Sơ bị anh giết chết.
Đối với tính cách của Tô Ánh Nguyệt thì anh hiểu rất rõ, rất dễ dàng suy đoán được.
Nhưng mà sau khi phát bệnh thì anh sẽ đánh mất lý trí, có suy nghĩ muốn giết người và hủy hoại mọi thứ, lòng nghi ngờ càng nặng hơn...
Mỗi một chút đều có thể tạo thành tổn thương đối với Tô Ánh Nguyệt.
Bệnh tâm thần có tính di truyền của gia tộc vẫn luôn là bí mật bí ẩn nhất của gia tộc Mogwynn.
Năm đó Trần Lê quay trở về nước Z, nhiều năm sau cũng không quay trở lại, là bởi vì bà ta không cẩn thận đã nghe lén được bí mật này. Bà ta có thể bảo đảm sẽ nghiền nát bí mật này ở trong bụng, nhưng mà Trần Úc Xuyên là người cầm quyền của gia tộc Mogwynn sẽ không tin tưởng.
Tất cả những người có quyền cao chức trọng đều tự phụ, chỉ tin tưởng một mình mình.
Đồng thời ở trong lòng của Trần Úc Xuyên, sự tồn vong của gia tộc so với con trai con gái ruột của mình còn quan trọng hơn nhiều.
Nhưng mà khi biết bác sĩ chữa bệnh cho vợ của Trần Úc Xuyên đã mất trong một tai nạn giao thông, Trần Lê liền mượn lý do muốn đuổi theo Huỳnh Thư Triết nên đã đến thành phố Z, đã đi nhiều năm rồi, đến chết cũng không thể quay về được.
Có điều bà ta đã cất giấu một bí mật hơn nửa đời người, sau một lần uống say, vẫn là không cẩn thận nói cho Trần Minh Tân nghe.
Lúc đó tuổi của Trần Minh Tân vẫn còn rất nhỏ, đối với khái niệm bệnh tâm thần di truyền trong gia tộc cũng không mãnh liệt cho lắm, sau đó lại vượt qua nhiều năm bình an như vậy, cho nên dù ngay cả có Mạc Tây Du là thiên tài y học ở bên cạnh cũng không có đặc biệt quan tâm.
Thành công của anh không có ai có thể so sánh được, anh cũng đã từng tự phụ và kiêu ngạo, những năm gần đây gần như là sắp quên đi chuyện kia.
Lại không ngờ rằng số phận lại giáng cho anh một đòn trí mạng.
Cho dù là thành công của anh không thể sao chép được, cho dù thân phận và địa vị của anh càng ngày càng cao, cho dù anh đã sẵn sàng cho một cuộc sống bình yên sau khi tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng mà số phận vẫn không tha thứ cho anh.
...
Có lẽ là bởi vì lúc nãy nói chuyện với Trần Minh Tân, suy nghĩ đến Lục Thời Sơ, cả một ngày tiếp theo tinh thần của Tô Ánh Nguyệt đều có chút không tập trung.
Cũng may là công việc của ngày hôm nay cũng tương đối nhẹ nhõm, Tô Ánh Nguyệt mới không làm ra sai lầm gì.
Trước khi đi ra ngoài với Trần Minh Tân, cô đã nhận được tờ giấy kia, nét chữ và hai chữ "LU" ở mục người gửi đều đang chứng minh tờ giấy kia là Lục Thời Sơ viết cho cô.
Bởi vì chuyện của Trần Minh Tân, cho nên cô cũng trì hoãn.
Bây giờ tình huống của Trần Minh Tân đã dần dần chuyển biến tốt được một chút, cô quyết định muốn gặp Lục Thời Sơ một lần.
Chỉ có điều Trần Minh Tân canh giữ cô rất nghiêm ngặt, hai người giống như là hình với bóng, nếu như cô muốn đi ra ngoài thì Trần Minh Tân chắc chắn sẽ hỏi cô hoặc là trực tiếp đi ra ngoài cùng với anh.
Nhưng mà khiến cho Tô Ánh Nguyệt không ngờ tới chính là cơ hội của cô đến rất nhanh.
...
Không quá hai ngày, Nam Kha liền quay về.
Cô ấy liên lạc với Tô Ánh Nguyệt ngay lập tức.
Đúng lúc gặp nhau vào thứ bảy.
Tô Ánh Nguyệt đang báo cáo phương án hợp đồng với Bethe Shaleen trong phòng làm việc cho Trần Minh Tân, chính vào lúc này Nam Kha lại gọi điện thoại đến.
Trần Minh Tân đang xem phương án, Tô Ánh Nguyệt đứng ở một bên đang chờ kết luận và ý kiến của anh, điện thoại của cô liền vang lên.
Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại di động lên thì đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang ngẩng đầu nhìn cô, cô đứng dậy nháy nháy mắt rồi mới nói: "Em đi nhận điện thoại trước."
"Ai vậy?" Thần sắc ở trên mặt của Trần Minh Tân không có gì thay đổi, nhưng mà có thể cảm nhận rõ ràng được anh đang bất mãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...