Tô Ánh Nguyệt bị anh chói rất chặt đến mức không thể động đậy, dù nói gì Trần Minh Tân cũng không để ý tới cô, cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi của cô vang lên.
Tô Ánh Nguyệt đoán chắc chắn là là Nam Kha gọi tới.
Mặt cô không chút cảm xúc nhìn về phía Trần Minh Tân, nói một tiếng: "Điện thoại em có chuông.”
Trần Minh Tân đưa tay ra, lấy điện thoại trong túi của cô, nhìn lướt qua, sau đó liền cúp máy, tắt máy và ném điện thoại sang một bên.
"Này! Anh làm gì vậy!” Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn anh, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều, anh như vậy sao lại là khôi phục bình thường một chút?
Rõ ràng là nghiêm trọng hơn!
Tô Ánh Nguyệt không cam lòng nghiêng sang bên cạnh, ô tô đang đi trên đường, trọng tâm của cô không ổn định không cẩn thận cả người đã ngã vào trong ngực của Trần Minh Tân.
Kít…
Ô tô đột ngột phanh gấp trong cơn mưa, âm thanh chói tai.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhận ra rằng mình ngã có chút không ổn nên mới khiến Trần Minh Tân mất khống chế trực tiếp đạp phanh.
Cô cuống cả lên, giãy dụa cố gắng đứng dậy.
Nhưng hai tay của cô bị hạn chế, giãy dụa đến mức đầu đầy mồ hôi cũng không đứng dậy được.
Anh nắm lấy cổ áo của cô, một tay khác vòng qua eo và đỡ cô lên, để cô ngồi trên đùi của anh.
Trong xe không bật đèn, Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy vẻ mặt Trần Minh Tân, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở hổn hển của anh đang từng chút từng chút phả vào mặt cô.
Cô khó chịu quay mặt đi.
"Sao không giãy dụa nữa? Tiếp tục đi, dù sao ở đây cũng không có ai…”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, nửa câu cuối là ghé vào bên tai cô nói.
Tô Ánh Nguyệt run rẩy, giọng nói như tiếng muỗi vo ve: “Anh…để em ngồi lại đi.”
"Em cũng đã nhào vào trong ngực anh, anh còn có thể để em ngồi trở lại sao?” Trần Minh Tân hỏi lại.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi.
Cô nói không lại Trần Minh Tân, dứt khoát không nói thì tốt hơn.
Thế nhưng Trần Minh Tân cũng không buông tha cô.
Dù cho cô không nói lời nào, Trần Minh Tân cũng có cách để đối phó với cô.
Tính cách của anh chính là như vậy.
Nhưng cô cũng không thể làm gì anh, cuối cùng anh vẫn thành công.
Đợi đến khi trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, cơn mưa bên ngoài đã ngừng.
...
Khi hai người trở lại lâu đài Mogwynn, đã qua 0 giờ.
Khi Trần Minh Tân ôm cô từ trong xe đi xuống, một luồng không khí lạnh nhanh chóng thổi vào cổ Tô Ánh Nguyệt, cô rụt cổ lại, nhích lại gần trong ngực Trần Minh Tân.
Hai người không nói lời nào đi thẳng về phòng, cũng không làm kinh động đến người hầu.
Sau khi về đến phòng, Trần Minh Tân đi xả nước tắm.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở trên giường, khởi động điện thoại di động.
Giờ này có lẽ Mạc Tây Du cũng đã lên máy bay.
Nam Kha chỉ gọi cho cô hai cuộc điện thoại.
Trợ thủ đắc lực của Trần Minh Tân, sao có thể không đoán được chuyện gì đang xảy ra chứ?
Tô Ánh Nguyệt do dự một chút, cũng không gọi điện thoại cho Nam Kha, mà gửi cho Nam Sơn một tin nhắn: Mạc Tây Du đi rồi.
Năm chữ đơn giản, Nam Sơn sẽ biết nên làm gì.
...
Gần đây Nam Sơn bận rất nhiều việc, cơ bản là không đến rạng sáng thì không thể nào đi ngủ.
Anh ta tắm rửa xong ra ngoài, đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại liền vang lên tiếng chuông báo tin nhắn mới.
Vì số lượng từ trong tin nhắn rất ít nên anh ta chỉ mở khóa liền có thể nhìn hết được nội dung, lại thấy người gửi tin nhắn là Tô Ánh Nguyệt, anh ta biết là chuyện xấu, lập tức gọi điện thoại cho Nam Kha.
Điện thoại vang lên thật lâu mới nhận máy.
"Anh."
Giọng nói của Nam Kha khàn đến lợi hại, sắc mặt Nam Sơn trở nên nghiêm túc: "Em đang ở đâu?”
Nam Kha khịt mũi nói: “Ở trong nhà Mạc Tây Du.”
"Ở đó chờ anh."
Nam Sơn dặn dò một câu như vậy liền cúp máy, thay quần áo thật nhanh sau đó lái xe như bay về phía nhà Mạc Tây Du.
Anh ta vừa đến dưới lầu nhà Mạc Tây Du thì đã chạy thẳng vào bên trong đến cửa xe cũng không thèm đóng lại.
"Nam Kha!"
Không có ai trả lời, nhưng đèn đuốc trong căn biệt thự vẫn sáng trưng.
Cũng không gặp nhiều khó khăn, anh ta đã tìm được Nam Kha.
Cô yên tĩnh ngồi trên ghế salon trong phòng khách, tóc và quần áo đều ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, Nam Sơn tiến đến, nhưng cô cũng không hề động đậy chút nào.
Nam Sơn thấy bộ dạng của cô như vậy, lông mày nhíu chặt lại, anh ta đến gần: "Nam Kha, không phải hôm nay em đi công tác sao? Tại sao lại ở đây?”
"Anh, thật ra anh không cần tới, em không sao.” Nam Kha ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cong cong môi, nở ra một nụ cười.
Nam Sơn nhíu chặt lông máy, thở dài: “Đi thì đi, đàn ông có gì ghê gớm đâu, trở về anh tìm cho em một người tốt hơn.”
Thật ra trong lòng anh ta cũng không hề nhẹ nhàng như lời nói của mình, thậm chí ngay cả việc tại sao Mạc Tây Du lại phải đi và đi đâu cũng không dám hỏi.
Nam Kha là em gái của anh ta, anh ta biết Mạc Tây Du đối với cô ấy quan trọng đến mức nào.
Ở một khía cạnh nào đó, anh ta rất biết ơn Mạc Tây Du.
Nhưng kết quả này khiến Nam Kha đau lòng như vậy, anh ta làm anh trai, không đánh Mạc Tây Du đã là tốt rồi.
Nụ cười trên mặt Nam Kha có chút vụn vỡ, nhưng cô vẫn gật đầu: “Được!”
Nhưng Nam Sơn lại không nhìn được dáng vẻ miễn cưỡng cười vui vẻ của cô: "Tốt cái rắm, tên khốn kiếp Mạc Tây Du kia có thể chạy đến đâu, anh trở về sẽ bắt cậu ta quay lại cho em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...