Ông Xã Thần Bí

Lúc tan làm, Tô Ánh Nguyệt ở sau lưng Trần Minh Tân, tìm chỗ gọi điện thoại cho Nam Kha.

Mạc Tây Du sắp gia nhập vào MSF, hơn nữa lần này đi cũng không biết khi nào mới gặp lại, cô phải nói với Nam Kha một tiếng.

Điện thoại của Nam Kha đã được kết nối nhưng không có ai nhận.

Tô Ánh Nguyệt gọi mấy lần liền đều không có ai nhận, lúc này mới tìm người hỏi một chút.

“Cô ấy tạm thời đang đi công tác, vừa đi lúc trưa.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Tô Ánh Nguyệt ra khỏi công ty, tâm tình vẫn có chút sa sút.

Nhưng cô nghĩ lại, từ những gì mà Mạc Tây Du nói trước đây, có thể nghe ra anh ta không phải không có một chút tình cảm nào với Nam Kha, như vậy, có lẽ anh ta sẽ nói với Nam Kha.

“Chậm chạp.”

Giọng nam êm tai, lạnh lùng truyền vào trong tai, Tô Ánh Nguyệt định thần lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một đôi giày da đế cao màu đen, ngẩng đầu lên, khuôn mặt không có biểu cảm gì của Trần Minh Tân lọt vào tầm mắt cô.

Thân hình anh thẳng tắp đứng ở đó, cau mày, rõ ràng rất bất mãn với sự trì hoãn của cô, mặc dù ánh mắt của anh có chút mất kiên nhẫn, nhưng lại đem đến cho cô một ảo giác, cho dù cô có ra muộn như thế nào, anh cũng sẽ đợi cô.

“Còn ngây người ở đấy làm gì?” Giọng nói của Trần Minh Tân lộ ra sự mất kiên nhẫn giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nhíu mày càng sâu.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng chạy bước nhỏ về phía trước, khoác lấy cánh tay anh: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”


Vừa lên xe, đã nghe thấy Trần Minh Tân hỏi cô: “làm gì vậy?”

“Hả?” Cái gì mà làm gì vậy?

“Lúc nãy, em làm gì đấy?”

“Không có gì, có chút việc tìm Nam Kha, kết quả cô ấy không có ở đó.” Nhắc đến Nam Kha, Tô Ánh Nguyệt lại thở dài.

Trần Minh Tân là một người rất thông minh, vừa nghe cô nói là đi tìm Nam Kha, liền biết mục đích cô đi tìm Nam Kha là gì.

Anh cũng biết, chắc chắn Tô Ánh Nguyệt không tìm được người.

Nam Kha tạm thời đã được sắp xếp đi công tác, là anh hạ lệnh.

Đây là yêu cầu của Mạc Tây Du, sau khi anh ta rời đi đã gửi tin nhắn nói với anh.

Không thể nói trước mặt, có lẽ là sợ bị người khác nhìn thấy sự mất mát của anh ta.

Nam Kha rất xinh đẹp, tính cách tốt, thân phận cũng không bình thường, người theo đuổi cô ta có thể xếp đến sân bay, Mạc Tây Du lại là một người lạnh lùng, cho dù không rung động, thì cũng vì sự chân thành của cô ta mà cảm động.

Chỉ là, Mạc Tây Du là một người rất lý trí và tỉnh táo, trong cuộc sống thứ tiếp xúc nhiều nhất chính là thí nghiệm, đối với anh ta mà nói, bất kể chuyện gì đều dựa vào một điều kiện tiên tuyết nhất định, tính toán phương hướng phát triển của nó.

Tính cảm là một thứ không có điều kiện đặc biệt, anh ta không có cách nào tính toán ra hướng đi của nó, đối với những thứ ngay cả kết quả cũng không có cách nào đoán ra được, anh ta sẽ không chạm vào, cũng không có tinh lực để chạm vào.


Nói một cách khác, nhìn Trần Minh Tân là biết, theo cách nhìn của anh ta, sau khi Trần Minh Tân chạm vào Tô Ánh Nguyệt, đã hoàn toàn bị điên rồi.

Anh ta là bác sĩ, luôn phải giữ vững sự tỉnh táo và thận trọng.

Trần Minh Tân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một vòng cung mang theo chút giễu cợt.

Nếu như thật sự không quan tâm, Mạc Tây Du có thể thoải mái nói với Nam Kha, anh ta phải rời đi, phải gia nhập vào MSF, hơn nữa còn không biết ngày trở về.

Nhưng, anh ta không dám.

Chỉ là, bản thân Mạc Tây Du tự bản thân không biết anh ta không dám mà thôi, Trần Minh Tân là một người đã có kinh nghiệm, hơn nữa, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn.

…..

Trở lại lâu đài Mogwynn, Tô Ánh Nguyệt đi nấu bữa tối như thường lệ.

Mặc dù hôm nay thái độ của Trần Minh Tân có vẻ rất tốt, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không dám buông lỏng, chuyện gì cùng đều phải tự mình làm.

Trần Minh Tân dựa vào khung cửa ở phòng bếp, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cả người tỏa ra một hơi thở ôn hòa.

Lúc anh đi qua, động tác rất nhẹ, không hề kinh động đến Tô Ánh Nguyệt, hơn nữa lúc nấu ăn trong phòng bếp lại có âm thanh quấy nhiễu, nên anh đứng đây một lúc lâu Tô Ánh Nguyệt cũng không nhận ra.

Trần Minh Tân đứng một lúc, đứng thẳng lên chuẩn bị rời đi, lại vô tình cúi đầu xuống liếc nhìn bộ quần áo mặc ở nhà màu xanh da trời nhạt trên người mình, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lộ ra biểu cảm ghét bỏ.


Anh thật sự không hiểu nổi tại sao phụ nữ lại thích mấy thứ đồ đôi này, đồ mặc ở nhà cũng phải là đồ đôi?

Cau mày liếc nhìn bộ quần áo mặc ở nhà cùng màu trên người Tô Ánh Nguyệt, lúc này tâm trạng mới tốt lên một chút.

Tô Ánh Nguyệt nhân lúc đợi nước ở trong nồi sôi, quay người ngồi xuống, nhưng lại cảm nhận được phía sau hình như có người đang nhìn mình, cô quay đầu lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một góc quần áo màu xanh da trời nhạt.

Cô chạy bước nhỏ ra cửa, nhìn thấy bóng lưng của Trần Minh Tân

Một tay cô bám vào khung cửa, trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.

Hôm nay Trần Minh Tân thật sự rất kỳ lạ, không giống với bình thường.

Lẽ nào vì chuyện của Mạc Tây Du đã kích động đến anh, khiến anh trở nên bình thường hơn một chút.

Mặc dù lúc cô kêu Trần Minh Tân giữ Mạc Tây Du ở lại, anh liền từ chối, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết, trong lòng anh vẫn có chút dao động.

Thật sự bên cạnh Trần Minh Tân không có nhiều người đáng tin tưởng, Mạc Tây Du cứ như vậy mà rời đi, anh cũng không phải là sắt đá, trong lòng có chút dao động cũng là bình thường.

“Ùng ục….”

Phía sau truyền đến tiếng nước sôi, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới hoàn hồn, quay người đi vào phòng bếp.

Lúc này, điện thoại cô để trong túi của chiếc tạp dề đột nhiên vang lên.

Sau khi cô làm xong, mới đưa tay lấy điện thoại ra.

Liếc mắt nhìn thấy hai chữ “Nam Kha” đang nhấp nháy bên trên màn hình, hơi thở của Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại, lúc này mới nhận điện thoại.

“Mợ chủ, cô gọi điện thoại cho tôi sao? Có chuyện gì không?” Giọng nói của Nam Kha có chút không rõ ràng, giống như trong miệng đang nhét cái gì đó.


“Cô đang ăn cơm?” Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hỏi cô ta.

Câu nói này của Tô Ánh Nguyệt giống như một công tắc, kích hoạt miệng cống mang tên “báo oán” trên người Nam Kha.

“Tôi bận đến chết luôn, tôi nói cho cô nghe, ông chủ cử tôi đi công tác tạm thời, ngay cả thời gian về nhà thu dọn đồ đạc, quần áo cũng không có, vừa đến nơi, đã không ngừng kêu tôi đi họp, nếu không chính là văn kiện này văn kiện kia, tôi vừa có một chút thời gian dừng lại uống nước, thì lại có người đến….”

Nam Kha giống như đổ đậu vậy, nói không ngừng, nói đến phía sau dường như cảm thấy không thoải mái, dứt khoát nói bằng ngôn ngữ của quốc gia J.

Ngôn ngữ của quốc gia J không phải là tiếng Anh, Tô Ánh Nguyệt đến đây lâu như vậy, những người bên cạnh vì để phối hợp với cô, không nói tiếng nước Z thì sẽ nói tiếng Anh, vì vậy cô thực sự không hiểu ngôn ngữ của quốc gia J.

Cho dù không hiểu, Tô Ánh Nguyệt cũng biết, cô ta đang oán giận Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt không ngờ, Nam Kha lại bị Trần Minh Tân hạ lệnh tạm thời phái cô đi công tác.

Cô vừa nếm thử mùi vị của món canh xem đã vừa chưa, vừa nghe Nam Kha cằn nhằn.

Nam Kha nói mấy câu, liền xúc mấy miếng cơm.

Tô Ánh Nguyệt kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng cũng đợi được Nam Kha nói xong, đầu bên kia lại vang lên một giọng nói khác, giống như đang báo cáo chuyện gì đó với cô ta.

Nam Kha mất kiên nhẫn trả lời mấy câu, sau đó mới quay đầu lại nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt: “Lát nữa tôi còn phải đi đến một bữa tiệc, không nói chuyện với cô nữa.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô ta muốn cúp điện thoại, vội vàng lên tiếng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Chuyện gì thì đợi tôi quay lại rồi nói, bây giờ tôi phải đi rồi!”

Nam Kha vẫn còn có thể bận rộn với công việc như vậy, chắc chắn chưa biết chuyện Mạc Tây Du muốn rời đi, muốn gia nhập vào MSF.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui