Ông Xã Thần Bí

Đúng lúc này, có người bên ngoài đẩy cửa văn phòng vào.

Tô Ánh Nguyệt duỗi cổ nhìn sang, phát hiện không phải là Trần Minh Tân, mà là một đồng nghiệp phòng thư ký.

Ừ, bây giờ toàn bộ công nhân viên LK đều là đồng nghiệp của cô.

"Mợ chủ."

Người nọ vừa tiến vào, ánh mắt lướt nhìn xung quanh một vòng, lúc cô ta nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt của cô ta lập tức sáng ngời, bước nhanh đến bên này.

"Bây giờ tôi cũng là công nhân viên của LK, chức vụ không cao bằng mọi người, mọi người có thể trực tiếp gọi tên tôi." Tô Ánh Nguyệt dựa về sau, nghiêng đầu qua một bên, giọng nói yếu ớt, mấy hôm nay cô thật sự bị mệt chết rồi.

Đồng nghiệp ngại ngùng cười: "Tổng giám đốc bảo tôi vào thông báo cho cô một tiếng, tạm thời anh ấy có xã giao đã đi trước rồi, lái xe đã chờ sẵn bên dưới, lúc nào cô muốn về thì đi thẳng xuống là được.”

"Xã giao?" Tô Ánh Nguyệt ngồi thẳng người, kinh ngạc cao giọng.

Đồng nghiệp sững sờ, không biết Tô Ánh Nguyệt vì sao có phản ứng mạnh như vậy, nhưng mà cô ta vẫn gật đầu: "Đúng thế."

"Tôi biết rồi, cám ơn."

Tô Ánh Nguyệt không lo được nhiều như vậy, đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Minh Tân bình thường cũng không thích xã giao, sao đột nhiên lại muốn đi xã giao, còn không tự nói với mình?

Hơn nữa lúc trước cô xem lịch trình, Trần Minh Tân không có lịch xã giao.


Có thể làm Trần Minh Tân nhất thời đi xã giao, địa vị nhất định rất lớn.

Nhưng mà, Trần Minh Tân chưa bao giờ là người thích xã giao.

Trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.

Lúc nhìn thấy Nam Sơn đứng trước cửa công ty, sự nghi ngờ này càng trở nên lớn hơn.

Tô Ánh Nguyệt đi qua trực tiếp hỏi anh ta: "Nam Sơn, sao anh vẫn ở công ty, không đi với Trần Minh Tân sao?"

Nam Sơn quay đầu, thấy là Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính

Nhưng mà, anh ta không hiểu cô nói cái gì: "Đi đâu?"

"Vừa rồi có người ở phòng thư ký nói với tôi, Trần Minh Tân tạm thời phải đi xã giao." Tô Ánh Nguyệt nói ra sự thật.

Nam Sơn cũng hiểu tính tính của Trần Minh Tân, vừa nghe cô nói như vậy, sự kinh ngạc trong mắt không giấu được.

Bình thường Trần Minh Tân cũng không thích đi xã giao, chứ đừng nói để Tô Ánh Nguyệt lại công ty mà đi xã giao, loại chuyện này đừng nói là Tô Ánh Nguyệt, ngay cả Nam Sơn cũng không tin.

Nam Sơn nhanh chóng tự hỏi, lập tức đưa ra quyết định: "Tôi đi hỏi bọn họ một chút, tôi cho người đưa mợ chủ về nhà trước đã."

“Bọn họ” trong lời anh ta, là thủ hạ tùy thời đi theo bên người Trần Minh Tân.

"Cũng được." Dù thế nào cô cũng phải về nhà trước một chuyến, có Nam Sơn ra mặt, chuyện của Trần Minh Tân rất nhanh sẽ có tin tức, lỡ như Trần Minh Tân về nhà rồi sao?

Nếu anh thật sự một mình đi xã giao, có khả năng lớn là giữa đường cảm thấy không có ý nghĩa rời đi trực tiếp về nhà.

...

Trần Minh Tân một mình lái xe chạy trên đường cái rộng lớn.

Anh không dẫn Nam Sơn theo cũng không mang thủ hạ khác theo.

Con đường này, không phải là hướng đi đến câu lạc bộ xa hoa trong thành phố, cũng không phải là hướng về tòa thành Mogwynn.

Cho đến khi xe hơi dừng ở trước cửa một căn biệt thự quen thuộc, anh lập tức xuống xe nhanh chóng đi vào trong.

Mạc Tây Du đang chuẩn bị ra ngoài.

Nếu như bà ngoại Trần Minh Tân thật sự qua đời vì bệnh tâm thần, cho dù gia tộc Mogwynn che dấu tất cả nội tình. Nhưng miệng người, thế nào cũng có cá lọt lưới.


Dùng địa vị bây giờ trong giới y học, muốn đến bệnh viện tâm thần để biết rõ một số chuyện, vẫn sẽ có người nguyện ý chủ động nói cho anh ta biết.

Cho dù những người kia không dám nói gì với anh ta, anh ta cũng có thể tự mình tra ra.

Nhưng mà, anh ta vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đã nhìn thấy Trần Minh Tân hùng hổ đi tới.

Anh ta hơi sửng sốt một chút, đưa tay đẩy kính lên sống mũi, mới lên tiếng gọi anh: “ông chủ, sao anh đến đây?”

Trần Minh Tân lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt này lạnh đến dọa người.

Sau đó, anh trực tiếp đẩy Mạc Tây Du ra, bước vào phòng thí nghiệm của anh ta.

Trong lòng Mạc Tây Du hiểu được Trần Minh Tân là có việc tìm anh ta, lập tức theo sát sau lưng anh ta trở về.

Sau khi anh ta đi vào, Trần Minh Tân mặt không biểu cảm đứng trước bàn làm việc của anh ta, chuyển qua chuyển lại cái kẹp y tế trong tay.

Mạc Tây Du cẩn thận nhìn anh, lập tức hiểu được Trần Minh Tân dùng động tác nhỏ để dời đi lực chú ý của mình, che giấu tâm trạng nóng nảy lúc này của anh.

"ông chủ, anh tìm tôi có việc gì?" Mạc Tây Du đi qua, cũng không nói nhiều.

Trần Minh Tân mở miệng, nhưng mà là một câu hỏi làm Mạc Tây Du sợ run: "Gần đây Tô Ánh Nguyệt thường xuyên gọi điện thoại cho cậu."

Bởi vì anh ta biết rõ bây giờ sự hoài nghi của Trần Minh Tân rất nặng, anh ta nói ra một đáp án mà tự mình cho là hợp lý nhất: “Tôi và Mợ chủ trong sạch.”

"Phí lời, Tô Ánh Nguyệt đương nhiên không thể để ý đến cậu." Ánh mắt Trần Minh Tân nhìn về phía Mạc Tây Du vô cùng xoi mói, như là anh ta vô cùng kém cỏi.

Dù là bình thường không quan tâm đến mọi thứ, Mạc Tây Du vẫn bị lời nói của Trần Minh Tân làm nghẹn đến mức sắc mặt khó coi.

Trần Minh Tân cũng không đợi câu trả lời của anh ta, trực tiếp hỏi: "Cô ấy tìm cậu có chuyện gì?"

Mạc Tây Du còn chưa mở miệng, anh đã nói thêm: "Có liên quan đến tôi."


Mạc Tây Du đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, nhưng mà anh ta cũng không thể nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt của Trần Minh Tân, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Vâng."

Phòng thí nghiệm đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng Trần Minh Tân chuyển cái kẹp qua lại.

Ánh mắt Mạc Tây Du rơi vào cái kẹp trong tay Trần Minh Tân, lại dời ánh mắt đi, nhíu chặt mi tâm.

Khoảng nửa phút sau, Trần Minh Tân đột nhiên ném cái kẹp trong tay ra ngoài, ánh mắt anh nhìn Mạc Tây Du có chút tối tăm: "Cậu phát hiện cái gì, lại nói cái gì với cô ấy?"

Mạc Tây Du càng nhíu chặt mi tâm hơn, anh ta trầm mặc một lát, mới tối nghĩa mở miệng: "Những thứ tôi phát hiện, đều nói cả."

Trần Minh Tân vội vàng bước đến trước mặt Mạc Tây Du, một tay nắm cổ Mạc Tây Du, giọng nói lạnh như băng: "Cậu ở bên cạnh tôi, mấy chục năm rồi, cậu vẫn không biết rõ ai mới là người quyết định vận mệnh sinh tử của cậu sao? Cậu dựa vào cái gì mà tự ý thảo luận chuyện của tôi với Tô Ánh Nguyệt?"

Mạc Tây Du mặc dù sớm có chuẩn bị Trần Minh Tân sẽ không khống chế được tâm trạng, nhưng khi anh ta thật sự gặp phải, trong ánh mắt bình tĩnh vẫn có chút căng thẳng.

"Tôi không biết phải nói cho anh biết bệnh tình của anh như thế nào, hơn nữa tôi nói anh cũng không tin, nếu không phải hành vi của mợ chủ làm anh hoài nghi, đến bây giờ anh cũng sẽ không phát hiện mình không ổn. "

Bất kỳ một người bác sĩ nào, đối diện với một bệnh nhân có chướng ngại tâm lý, đều khó xử như anh ta.

Nói trắng ra, ai lại nói với một người bệnh tâm thần là ‘Anh bị bệnh tâm thần"?

Chiều cao của Mạc Tây Du thấp hơn Trần Minh Tân một chút, Trần Minh Tân bóp cổ anh ta nâng lên, anh ta cũng khó chịu, nhưng không giãy dụa, chỉ là lời nói có chút khó khăn.

Bàn tay Trần Minh Tân nắm lấy cổ anh ta bóp chặt, cho đến khi nhìn thấy mặt anh ta chuyển từ đỏ sang tím, Trần Minh Tân mới ném anh ta ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui