Thư ký vừa nghe Trần Minh Tân nói vậy thì bị dọa tới mức hai chân nhũn ra.
Cô cảm thấy dạo này tổng giám đốc càng ngày càng đáng sợ, cứ như thể biến thành người khác vậy.
Cô làm thư ký cho anh rất nhiều năm rồi, trước kia còn cảm thấy vẫn có thể hơi suy xét tính cách của anh, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không suy xét nổi nữa.
Cô không muốn bị mất việc vì chuyện này, chỉ có thể nói rõ đầu đuôi sự thật của chuyện ấy.
Sau khi nói xong, Trần Minh Tân im lặng thật lâu.
Thư ký ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trong văn phòng yên tĩnh đến mức dù chỉ cây kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng vang.
Giữa lúc không khí căng thẳng, Trần Minh Tân chậm rãi cất tiếng, trong giọng nói bình tĩnh mang theo sự đè nén khó nói thành lời: “Cô nói đi, vợ tôi tìm cô mượn máy gọi điện thoại lúc nào?”
“Một tuần trước.” Thư ký suy nghĩ một lát rồi nói: “Chính là ngày đầu tiên cô ấy mang cơm đến cho ngài.”
“Rắc!”
Lời vừa mới dứt, bút ký tên trong tay Trần Minh Tân đột ngột bị bẻ gãy.
Điều này làm cho người thư ký vẫn luốn cẩn thận quan sát anh sợ tới mức nuốt nước bọt, vô thức sờ sờ cổ mình.
Cô liều mình cẩn thận gọi một tiếng: “tổng giám đốc?”
Không nghĩ đến ngay sau đó Trần Minh Tân tiện tay cầm lấy một chồng tài liệu trước mặt, lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Giọng nói và ngữ điện này cứ như là hận không thể ăn tươi nuốt sống người nào.
Ngược lại thư ký không dám cút thật, cô ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt tài liệu bị anh ném lên, đặt lên bàn làm việc xong mới chạy ra ngoài nhanh như thỏ.
Đây đều là tài liệu quan trọng nhất, cô nào dám không nhặt, nếu sau này tổng giám đốc truy cứu tới thì cô chỉ có một chữ chết.
May mà lần này cô thuận lợi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, sau khi đóng chặt cửa vào thì cô mới dám há miệng thở dốc.
Mà Trần Minh Tân ngồi trong văn phòng đã bị mây đen giăng kín trên đầu, dáng vẻ tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này di động của anh reo lên.
Anh lơ đãng liếc một cái, phát hiện là số máy riêng của lâu đài Mogwynn.
Không cần nói cũng biết cuộc điện thoại này là ai gọi tới.
Anh lạnh lùng nhìn di động, bàn tay đặt trên bàn làm việc thoáng cái dùng sức nắm chặt thành nắm đấm, mãi tới khi di động lại im lặng cũng không đưa tay bắt máy.
Tô Ánh Nguyệt có hơi khó hiểu, bây giờ anh đang rất bận sao?
Nhưng bình thường có bận đến mấy cũng không có chuyện anh không nghe điện thoại của cô mà.
Chắc anh cũng đoán được là cô gọi cho anh chứ?
Nhưng mà hôm nay cô không mang cơm cho anh được, nếu không gọi điện thoại báo trước thì lúc về chắc chắn anh sẽ lại cáu giận cô.
Cô đành phải gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Lần này chuông điện thoại chỉ reo mấy tiếng đã được nối máy.
Anh nghe điện thoại xong cũng không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt biết tính cách của anh, chỉ hơi hờn dỗi nói: "Hôm nay anh bận lắm sao, vừa nãy anh không nghe máy em kìa."
"Cũng bình thường thôi, lúc nào em tới đây?" Giọng nói của Trần Minh Tân có hơi khàn khàn, nghe không ra cảm xúc.
Tô Ánh Nguyệt nghe anh hỏi vậy thì thấy hơi hối hận rồi.
Bởi vì chút nữa cô muốn tới chỗ Trần Úc Xuyên ăn cơm nên chỉ có thể để tài xế giúp cô mang cơm đã làm xong tới công ty cho anh.
Mà bây giờ nghe được giọng điệu chờ mong của Trần Minh Tân, trong lòng cô thấy hơi tự trách.
Tự trách thì tự trách nhưng nói thì vẫn phải nói.
"Em không tới được, em nói tài xế mang tới cho anh rồi, ông ngoại gọi em sang bên đó cùng ăn cơm, ngày mai em lại mang cơm cho anh nhé." Trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo vẻ thăm dò.
Nói xong cô lập tức cẩn thận cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của Trần Minh Tân.
Cáu giận khó chịu trong dự kiến lại không xuất hiện, anh chỉ không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng rồi nói: "Anh biết rồi."
Nói xong anh lập tức cúp máy.
Tô Ánh Nguyệt nhìn điện thoại bị cúp máy, ngẩn người xong mới đặt ống điện thoại về chỗ cũ.
Vẫn giận à?
Thôi, tối nay chờ anh ấy về rồi lại dỗ vậy.
Tô Ánh Nguyệt không nghĩ nhiều thêm nữa, đổi một bộ đồ thoải mái rồi tới chỗ Trần Úc Xuyên.
"Ánh Nguyệt à, ăn nhiều một chút, Mộc Tây cũng sắp ba tuổi rồi, hai đứa nhanh nhanh sinh lấy một đứa em cho Mộc Tây đi…"
Trần Úc Xuyên nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, lải nhải việc nhà, hiển nhiên là giống bề trên của gia đình bình thường.
Tô Ánh Nguyệt đương nhiên là biết mục đích phía sau sự nhiệt tình này của ông, đây không phải là sự quan tâm yêu quý thật sự đối với con cháu mà chỉ là đang kiếm lợi từ Trần Minh Tân thôi.
Tô Ánh Nguyệt cong môi cười, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn: "Cháu với Minh Tân đều còn trẻ, về phần trẻ con sau này chắc chắn sẽ có tiếp, những chuyện thế này còn phải xem duyên phận."
"Ừ, nói cũng đúng." Trần Úc Xuyên lập tức ra vẻ đồng ý.
Tô Ánh Nguyệt cùng ông ta ăn cơm trưa xong thì chỉ cảm thấy cười tới cứng mặt luôn rồi.
Nhưng mà tới nước J rồi thì có nhiều chuyện cần ứng phó lắm.
Có đôi khi cũng cảm thấy có hơi bất đắc dĩ nhưng lại không thể không xã giao.
Tuy đều là ở bên trong lâu đài Mogwynn nhưng từ nhà hàng quay về chỗ Tô Ánh Nguyệt ở cũng phải mất hơn mười phút.
Lúc đi đến nửa đường, bầu trời vốn không mây đột nhiên trở nên u ám, bắt đầu mưa to.
Mưa to quá đột ngột, giọt mưa như hòn đá nhỏ, Tô Ánh Nguyệt lại mặc ít đồ, mưa rơi vào người cứ như bị đá ném, đau ê ẩm.
Tô Ánh Nguyệt che trên đỉnh đầu, dưới chân bước nhanh hơn, lúc chạy chậm về tới nơi thì cả người đã ướt đẫm.
Cô đóng cửa lại, lập tức phát hiện trong phòng có một người cả người ướt đẫm như cô đang đứng đó.
"Trần Minh Tân?"
Đầu tiên cô hơi kinh ngạc một chút, sau khi thấy rõ người trong phòng là ai mới thả lỏng to gan đi vào: "Sao anh đã về rồi?"
Sao Trần Minh Tân lại về sớm như vậy chứ?
Chắc là anh về gần đến nhà thì mới bắt đầu mưa, còn cô là từ giữa đường về, chỉ có mấy phút đã ướt dầm dề.
Trần Minh Tân về nhà trước cô một chút, LK Mogwynn cũng không gần lắm, lúc cô gọi điện thoại cho anh trước khi tới chỗ Trần Úc Xuyên, anh đã cúp điện thoại về nhà luôn.
"Công ty hết bận rồi sao?" Tô Ánh Nguyệt đến gần, thấy quần áo của anh bị ẩm hết thì cau mày: "Anh đi tắm trước đi."
Cô nói xong thì vào phòng tắm chuẩn bị nước cho anh.
Cô vừa xả nước vừa chợt phát hiện từ lúc cô bước vào nhà, Trần Minh Tân chưa mở miệng nói một tiếng nào.
Là vì cô không tự mang cơm trưa cho anh nên còn đang tức giận sao?
Cô không biết nên nói là Trần Minh Tân cố tình gây chuyện hay là lại giận dỗi trẻ con.
Nhưng chỉ đành bó tay với anh.
"Được rồi, mau vào tắm đi." Tô Ánh Nguyệt xả đầy nước, ra cạnh cửa gọi Trần Minh Tân.
Cô phát hiện Trần Minh Tân vẫn đứng nguyên ở vị trí lúc nãy.
Cuối cùng cô cũng phát hiện chỗ không đúng của Trần Minh Tân.
"Anh sao vậy?" Tô Ánh Nguyệt bước qua kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi
Tay anh thật lạnh, cứ như như khối băng.
Tô Ánh Nguyệt hơi sững sờ: "Sao lại lạnh thế này, mau vào tắm đi."
Cô kéo anh về phía phòng tắm, lại phát hiện anh vẫn đứng sừng sững tại chỗ không hề nhúc nhích.
Kiên nhẫn của cô sắp dùng hết, vẻ mặt không kiên nhẫn muốn hất tay anh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...