Suy nghĩ này khiến Tô Ánh Nguyệt sợ hãi.
Lúc mới bắt đầu Lục Thời Sơ, về sau là Lâm Hào Kiệt, cuối cùng vẫn là Lục Thời Sơ, người sau đều có quan hệ thân thiết hơn với bọn họ so với người trước.
Nếu như thủ lĩnh Grissy, thật sự là người quen của bọn họ, có khả năng cũng là người thân thiết với bọn họ hay không?
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt bắt đầu bất an, cô đưa tay cầm cốc sữa nhưng vì trong lòng đang căng thẳng nên lỡ tay làm đổ cốc sữa.
Cốc sữa ấm theo mặt bàn chảy vào người cô, cô mới kịp phản ứng, cuống quít cầm khăn tay đi lau.
Lúc này Trần Minh Tân đã ăn sáng xong, thấy thế nhướn mày: “Có anh ở đây, có gì mà em phải sợ?”
Anh đứng lên đi qua kéo Tô Ánh Nguyên lên, nhận khăn từ phía người hầu giúp cô lau, động tác nghiêm túc và cẩn thận.
Tô Ánh Nguyệt giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng: "Chỉ là không cẩn thận nên làm đổ."
Trần Minh Tân giúp cô lau qua một chút, sau đó Tô Ánh Nguyệt lên lầu thay quần áo.
Cô cũng chưa nói cho anh biết suy đoán trong lòng mình.
...
Vì Trần Úc Xuyên đã tự mình phái người tới đón bọn họ nên bọn họ cũng không kéo dài thời gian, thu dọn đồ đạc xong liền trở về lâu đài Mogwynn.
Bọn họ vẫn ở trong căn phòng đã ở trước đây.
Trong phòng quét dọn rất sạch sẽ, vẫn là dáng vẻ trước đây bọn họ đã từng ở, giống như bọn họ chỉ đi ra ngoài một chuyến mà thôi chứ không phải dọn ra ngoài một khoảng thời gian.
Hai người trở lại lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân nhận một cuộc điện thoại liền đến công ty.
Trước khi đi, anh vẫn không quên dặn dò Tô Ánh Nguyệt: "Giữa trưa đưa cơm cho anh."
"Biết rồi." Tô Ánh Nguyệt đang sửa sang lại quần áo của anh, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái liền tiếp tục làm việc của mình.
Chỉ có điều, Trần Minh Tân không hài lòng lắm về phản ứng của cô, cũng đã đi đến gần cửa vẫn còn cố ý quay lại, ôm cô vào trong ngực hôn một hồi mới quay người rời đi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm vào chằm bóng lưng anh, người đàn ông thúi này…
Tới gần buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt đang nấu cơm cho Trần Minh Tân, Trần Chính lại tới.
"Mợ chủ." Trần Chính chỉ đứng ở cửa phòng bếp, cung kính gọi cô một tiếng, cũng không đi vào bên trong, cả người rất giữ quy tắc.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn ông ta một cái: "Quản gia Trần có việc?”
Trần Chính nghe vậy, vội vàng cung kính nói: "Ngài Bá tước để tôi tới mời mợ chủ đến cùng ăn cơm.”
"Ông ngoại gọi tôi qua cùng ăn cơm trưa?” Trần Úc Xuyên đây là đang lấy lòng cô sao?
Không đúng, nếu thật sự muốn nói là đang lấy lòng, đó phải là lấy lòng Trần Minh Tân.
Chỉ có điều...
Cô cúi đầu nhìn rau xanh trong tay, cô còn phải đưa cơm cho Trần Minh Tân.
Nhưng hôm nay bọn họ vừa trở về, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cứ từ chối như vậy cũng không tốt.
"Tôi sẽ tới ngay, làm phiền quản gia Trần chạy tới.” Tô Ánh Nguyệt đặt đồ trong tay xuống, quay đầu lại khẽ gật đầu với Trần Chính.
Sau khi Trần Chính rời đi, Tô Ánh Nguyệt liền ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
...
Có lẽ vì cuộc bầu cử tổng thống đang vô cùng cấp bách nên không ít người đầu đang ngo ngoe muốn hành động.
Cũng không ít người đến đây dò xét ý của Trần Minh Tân.
Hoàng thất chi tiền khắp nơi, cho dù là quân đội hay là chi tiêu cho mình, hay là ngoại giao cũng liên quan đến kinh tế, đương nhiên không thể thiếu việc liên quan đến các công ty lớn.
Trong lúc này đương nhiên là có hàng nghìn mối quan hệ.
Vì vậy lúc này, một vài công ty cũng cần xếp thành hàng.
Nhìn khắp toàn bộ nước J, cũng không có công ty nào mạnh hơn tập toàn LK, vì vậy động tĩnh của tập toàn LK giống như một chiếc chong chóng đo chiều gió.
Trong một buổi sáng, thư ký của Trần Minh Tân đã thay anh từ chối mấy nhóm người muốn đến tìm hiểu tin tức.
Loại công việc quá sức này thật sự khiến cho người ta hao tổn tâm trí.
Đúng vào lúc này, điện thoại thư ký vang lên.
Đó là điện thoại riêng của cô ta.
Lấy ra xem thì phát hiện là một số lạ
Thư ký nghi ngờ một chút sau đó mới nhận nghe điện thoại: "Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Sau khi lời vừa nói ra, đầu dây bên kia im lặng một chút mới truyền đến một giọng nói đàn ông: “Cô là chủ nhân số điện thoại này sao? Một tuần trước số này gọi cho tôi một cuộc điện thoại.”
Một tuần lễ trước?
Từ trước đến nay thư ký không dùng điện thoại cá nhân để làm việc công, số điện thoại này cũng chỉ có bạn bè thân thích biết.
Đột nhiên, cô ta nhớ ra một tuần trước có cho vợ của ngài tổng giám đốc mượn điện thoại.
Ngày ấy, vợ của tổng giám đốc tới đưa cơm cho tổng giám đốc, nói là quên mạng điện thoại nên muốn mượn điện thoại của cô ta một chút.
"Thật xin lỗi, không phải tội gọi, là một người bạn của tôi mượn điện thoại tôi gọi.”
Trong lòng thư ký hơi nghi ngờ một chút, nếu như mợ chủ gọi điện thoại cho bạn của cô ấy, bạn của cô ấy không nghe máy thì sau khi về nhà sẽ tiếp tục gọi lại cho người đó đúng không?
Mà đây lại là một người đàn ông gọi tới?
Mợ chủ không thể… Mợ chủ không thể nào… lăng nhăng chứ?
Vừa có suy nghĩ này trong đầu, thư kí lập tức cảm thấy kinh sợ.
Suy nghĩ này quá kinh khủng, chắc chắn là cô ta đã hiểu lầm rồi.
"Tôi biết rồi, cám ơn!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia giống như sức khỏe không được tốt lắm, giọng nói có chút yếu ớt, nhưng có thể cảm nhận được là một người rất ôn hòa.
Thư ký đang chuẩn bị tắt điện thoại, thì lại nghe thấy người kia nói tiếp: "Làm phiền cô một chút, cô nói cho người bạn kia rằng mọi thứ của tôi đều ổn.”
Nói xong, điện thoại liền bị dập máy.
Trong lòng thư ký càng cảm thấy nghi ngờ.
Đến ngay cả ghi chép trong cuộc học cũng có chút lơ là.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mợ chủ không phải là loại phụ nữ thay đổi thất thường kia, không đến mức lăng nhăng, có thể cô ấy về đến nhà rồi nhưng quên mất gọi điện thoại cho người bạn kia thì sao?
Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày mợ chủ đều sẽ đưa cơm cho tổng giám đốc, hôm nay có lẽ là cũng sẽ đến, đợi lát nữa nói cho cô ấy là được.
Thế nhưng, tới gần buổi trưa cũng không gặp mợ chủ tới.
Thư ký nhìn đồng hồ, bình thường vào giờ này mợ chủ đã tới rồi nha.
Cô ta mượn cớ lúc lấy tài liệu cho Trần Minh Tân, lắm lời hỏi một câu: “Tổng giám đốc, hôm nay mợ chủ không đưa cơm cho ngài sao?”
Trần Minh Tân cũng không ngẩng đầu lên: "Ừm."
Cô ta vừa kính vừa sợ tổng giám đốc, nhìn thoáng qua vẻ mặt không có gì của anh, cũng không dám nói thêm gì nữa, liền xoay người đi ra.
Chỉ có điều, trong lòng cô ta có chuyện nên khi đặt tài liệu xuống, lúc xoay người lại đụng phải cái ghế trước bàn làm việc.
Một tiếng "Phanh" chói tai đột ngột vang lên trong phòng làm việc.
Trần Minh Tân chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Hôm nay cô sao vậy? Vẫn luôn mất tập trung, nếu như cô không muốn làm thì có thể từ chức, cô viết đơn từ chức tôi có thể trực tiếp ký cho cô.”
Thư ký nghe thấy anh nói như vậy thì lắc run lên một cái, lắc đầu nói: “Không phải, không phải tôi không muốn làm.”
Vì trong lòng cô ta đang nghi ngờ Tô Ánh Nguyệt có thể lăng nhăng nên lúc nói chuyện cũng không dám nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nhìn về phía cô ta với ánh mắt sắc bén: “Cô có chuyện gì giấu diếm tôi sao?”
Thư ký làm việc bên cạnh anh thời gian rất lâu, anh đã sớm nhận ra rằng cô ta có điều gì đó giấu diếm mình.
Chỉ có điều, không biết cô thư ký luôn làm việc nghiêm túc và cẩn thận này lại lấy lá gan ở đâu mà dám nói dối anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...