Bethe Shaleen không thể không cẩn thận dò xét Tô Ánh Nguyệt.
Trần Minh Tân thích người phụ nữ này vì cái gì?
Cô ta thừa nhận, Tô Ánh Nguyệt đẹp hơn so với những minh tinh phương Đông trước kia mà cô ta đã từng thấy, gia thế cũng rất bình thường, dường như không có tài năng gì hơn người, đồng thời gia tộc của cô cũng mục nát.
Thật sự khiến cho cô ta cảm thấy khó hiểu.
Vì từ khi cô ta lên xe, Trần Minh Tân cũng không nhìn cô ta thêm một cái nào, trong lòng cô ta cảm thấy thất bại liền tùy tiện tìm một ngã tư rồi xuống xe.
Ô tô lái đi, Tô Ánh Nguyệt vẫn còn Bethe Shaleen qua kính chiếu hậu một chút.
Cô quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Cô ấy lên xe, anh cũng không nói với cô ấy câu nào, dù sao cô ấy cũng là con gái của đối tác của anh.”
Trần Minh Tân hoàn toàn ngăn chặn bất kỳ người phụ nữ nào muốn tiếp cận mình, điều này đối với Tô Ánh Nguyệt mà nói thì là một việc rất tốt.
Tuy nhiên, trước đó Trần Minh Tân còn muốn cho Bethe Shaleen ngồi phía trước, đây chính chuyện không hợp đạo lý.
Không hợp với đạo lý làm người, sớm muộn gì cũng làm bị thương người và tổn thương mình, đó cũng không phải điều tốt gì.
Trần Minh Tân cười: “Anh ghét nhất chính là loại phụ nữ tự cho là mình đúng thế này.”
Lần trước, anh để cho người ta mời Enigma đến tập đoàn LK nói chuyện hợp tác, kết quả lúc đó mới biết được, người tới không phải là Enigma, mà là Bethe Shaleen.
Lúc ấy anh muốn nghĩ muốn trực đuổi Bethe Shaleen đi ra.
Nếu không phải giữ thể diện cho Enigma, anh thật sự sẽ đuổi cô ta ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói như vậy thì trở nên im lặng.
Trước kia Trần Minh Tân sẽ không trực tiếp nói ra rằng anh thích cái gì, ghét cái gì như vậy.
Tính cách của anh rất nội liễm, bình thường sẽ không nói ra những cảm xúc này.
Khoảng thời gian gần đây, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh thay đổi rõ rệt.
Những thay đổi này, nói chung đều hoàn toàn ngược lại với anh của trước kia.
Tô Ánh Nguyệt quyết định không tiếp tục nói chuyện về Bethe Shaleen với anh nữa, cô đổi chủ đề: "Vì sao anh lại đồng ý với ông ngoại sẽ chuyển về lâu đài Mogwynn?”
Trần Minh Tân quay đầu cô nàng một cái, ánh mắt hơi trầm xuống: "Ở đó an toàn hơn."
Bây giờ anh và Tô Ánh Nguyệt ở biệt thự, đã bị nhóm người Lâm Hào Kiệt biết, ngày đó bọn họ trực tiếp xông thẳng vào nên nơi đó đã không còn an toàn nữa.
Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói như vậy, cũng nghĩ đến việc đi cùng anh.
Tuy nhiên, cô lại nghĩ tới Lục Thời Sơ.
Cô cúi đầu xuống, "A" một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Trần Minh Tân ngôi bên cạnh cũng một hồi lâu không lên tiếng.
Nhưng chỉ trong vòng hai giây, đột nhiên anh nắm tay Tô Ánh Nguyệt kéo cô qua, để cô ngã vào trong lồng ngực của anh, anh nhéo cằm cô, giọng nói hơi trầm: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt khôi phục lại vẻ sững sờ, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ gì…”
Bây giờ Trần Minh Tân luôn có động tác khó hiểu như vậy, đột nhiên sẽ kéo cô vào trong ngực.
Cô vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Trần Minh Tân nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.
Chính là như vậy, mỗi lần cô chỉ hơi lộ ra một chút cảm xúc không vui, hoặc không hứng thú lắm thì anh sẽ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ với cô.
Bây giờ anh rất đa nghi.
"Em nói thật, em không nghĩ gì hết.” Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền trực tiếp vùi đầu vào trong ngực anh, không nhìn anh nữa, giọng nói buồn buồn: "Hôm nay em rất mệt mỏi, em muốn ngủ một lát.”
Trần Minh Tân thấy cô nằm ở trong ngực mình nói muốn ngủ một lát thì lời nói vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào, anh vươn cánh tay ôm lấy cô, rồi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt khó dò.
...
Mặc dù Trần Minh Tân đã nói rằng sẽ chuyển về lâu đài Mogwynn nhưng sau khi trở về lại chậm chạp không di chuyển.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mãi cho đến ngày thứ tư...
Trần Chính tới.
Gần đây Tô Ánh Nguyệt ở trong nhà không có việc gì làm, cùng Trần Minh Tân thức dậy rất sớm.
Cô xuống lầu đã nhìn thấy Trần Chính đang đứng ở trước mặt Trần Minh Tân, hơi cúi đầu đang nói cái gì đó, phía sau ông ta còn có mấy người vệ sĩ đang đứng.
Nghe thấy tiếng động khi Tô Ánh Nguyệt, Trần Chính nhìn về phía cô, cười ha hả nói: "Mợ chủ!”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Trần Chính lại có thể gọi cô là mợ chủ.
Tô Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu, đi tới bên cạnh Trần Minh Tân ngồi xuống, cười nói: "Quản gia Trần sao lại tới đây?”
"Ngài bá tước để tôi cho người đến giúp đỡ cậu chủ Minh Tân và mợ chủ chuyển đồ đạc, hai người ra ngoài lâu như vậy, ngài bá tước thường xuyên nhắc tới hai người.”
Trần Chính là kẻ khẩu Phật tâm xà, loại lời nói mặt ngoài thế này, cũng nói giống như thật.
Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ cười cười, không nói tiếp.
Trần Chính cũng không thấy xấu hổ, ông ta quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: "Cậu chủ Minh Tân, ngài xem bây giờ tôi giúp hai người thu xếp đồ đạc thế nào?"
"Đi đi." Trần Minh Tân đơn giản phân phó một câu như vậy, liền dẫn theo Tô Ánh Nguyệt đi ăn sáng.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Trần Chính, lại nhìn về phía Trần Minh Tân.
Mặc dù tính cách có thay đổi một chút, thế nhưng phẩm chất riêng về sự xảo trá của thương nhân cũng không mất đi chút nào.
Ở tại bữa tiếc anh đồng ý với Trần Úc Xuyên muốn chuyển về, nhưng anh lại chậm chạp không di chuyển, thực chất là muốn chờ Trần Úc Xuyên chủ động phái người tới đón bọn họ, anh mới chuẩn bị trở về.
Hai ông cháu này thật đúng là có chút thú vị, cả hai đều muốn buộc cho đối phương phải cúi đầu trước.
Chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, tại sao Trần Úc Xuyên lại gấp gáp để bọn bọn họ chuyển về như vậy.
Vì để bọn họ trở về, ông ta không tiếc chủ động cúi đầu.
"Tại sao ông ngoại nhất định phải để chúng ta trở về?” Nếu là trước kia, Trần Úc Xuyên thế nào cũng phải cùng Trần Minh Tân dây dưa một hồi.
Trần Minh Tân cúi đầu nghiêm túc ăn sáng, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng nói nói: “Tháng sau chính là đại hội bầu cứ tổng thống mới!”
Nếu Trần Minh Tân không nói thì suýt nữa cô đã quên đi chuyện bầu cử tổng thống này.
Dù sao cô cũng không phải người nước J nên cũng không quan tâm đến điều này.
"Cái này có liên quan gì đến ông ngoại?”
"Ông ấy và anh không ủng hộ cùng một người.” Trần Minh Tân chậm rãi giải thích: "Bất kể đến thời điểm đó, người anh ủng hộ trở thành tổng thống hay là người ông ấy ủng hộ trở thành tổng thống cũng đều là vinh quang của gia tộc Mogwynn.”
Tô Ánh Nguyệt kinh sợ, cô hoàn toàn không nghĩ tới mức này.
Cô ngừng động tác cắt trứng gà trên này, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đó ở trên mạng em từng thấy người ta nói là Grissy sẽ can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống, chỉ là không chắc chắn thật giả.”
Nhưng trong lòng cô cảm thấy chuyện này có độ tin cậy rất cao.
Trước đó ở trên mạng đã từng thấy Grissy dùng người sống làm vật thí nghiệm, sau đó không phải được xác nhận sao.
Tổ chức xã hội đen quốc tế lớn như vậy can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống cũng không phải là không thể.
Trần Minh Tân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Nếu thật sự như vậy, thật ra anh lại cảm thấy rất chờ mong.”
Đối với bọn họ mà nói, Grissy chính là tai họa tiềm ẩn.
Xung quanh có những người ít nhiều có chút liên quan đến Grissy, mà thủ lĩnh của Grissy là một bí ẩn, không ai biết đó là ai.
Bọn họ biết, Lục Thời Sơ, Lâm Hào Kiệt, Lý Yến Nam...
Những người này đều là người rất quan trọng trong tổ chức Grissy.
Như vậy, thủ lĩnh Grissy có khả năng là người mà bọn họ quen biết hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...