Ông Xã Thần Bí

Tô Ánh Nguyệt vốn muốn đứng lên, nhưng Trần Minh Tân đang ngồi bên kia mặt không biết sắc giữ cô lại.

Vẫn còn có người ngoài ở đây, Tô Ánh Nguyệt cũng không muốn nói nhiều, chỉ duy trì nụ cười trên mặt, nói một tiếng: “Xin chào!”

Bethe Shaleen hiển nhiên là chú ý tới động tác nhỏ giữa bọn họ, sắc mặt cô ta chỉ hơi cứng một chút liền khôi phục lại bình thường.

Sau đó, cô ta cười nói: "Xem ra anh Trần không nhắc tới tôi với vợ của anh.”

Trần Minh Tân chỉ lườm cô ta một cái, cũng không nói lời nào.

Lúc này, Trần Úc Xuyên vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn bọn họ đột nhiên nói: “Nếu ta nhớ không sai, Minh Tân và ba của cô có quan hệ làm ăn với nhau.”

Có người hầu cầm ghế ngồi tới, Bethe Shaleen ngồi xuống bên cạnh.

Cô ta ngồi xuống liền nói: "Đúng vậy, ngài bá tước, ba của tôi và anh Trần là bạn làm ăn lâu năm, mối quan hệ hợp tác rất ổn định.”

Cô ta biết Trần Minh Tân muốn phản ứng với ý của mình, cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, cô ta cũng không muốn mất mặt trong bữa tiệc, liền dứt khoát trò chuyện với Trần Úc Xuyên.

Cô ta cũng rất thức thời không chiếm quá nhiều thời gian của Trần Úc Xuyên, vì Trần Úc Xuyên là chủ nhân của bữa tiệc, còn phải dành thời gian đi chiêu đãi những vị khách khác nên cô ta không nói quá nhiều liền rời đi.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy tất cả những điều này ở trong mắt, không thể không thừa nhận, Bethe Shaleen là một người phụ nữ thông minh, biết tiến biết lùi.

Cô ta khác Cố Hàm Yên ở chỗ ngay thẳng, cũng biết tiến lùi và có gia thế cũng rất tốt.

Mạnh hơn nhiều so với Cố Hàm Yên, ngoại hình cũng tương tự nhau.

Tô Ánh Nguyệt phát hiện ra rằng mình vậy mà lại đi so sánh những người phụ nữ thích chồng mình với nhau, cô cảm thấy mình có thể là do quá nhàm chán, không thể không bật cười.


Bethe Shaleen rời đi, Trần Úc Xuyên lại đem chủ đề chuyển tới trên người bọn họ.

Ông ta ân cần nhìn về phía hai người: “Ở bên ngoài đã quen chưa?”

"Ừm." Trần Minh Tân không nóng không lạnh lên tiếng, rõ ràng là không muốn nhiều lời với ông ta.

Sắc mặt Trần Úc Xuyên thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn đem cơn tức giận trong lòng ép xuống.

Tô Ánh Nguyệt thấy có chút không đành lòng, liền nói: "Cũng rất tốt."

"Như vậy sao, ta còn nghĩ nếu các cháu ở bên ngoài không quen thì hãy trở về lâu đài Mogwynn, ta đã lớn tuổi, đến cả người nói chuyện ở bên cạnh cũng không có, haizz…”

Trần Úc Xuyên nói xong còn lắc đầu.

Không biết có phải do Tô Ánh Nguyệt bị ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Trần Úc Xuyên có chút giả bộ đáng thương.

Vì trước kia được chứng kiến thủ đoạn của Trần Úc Xuyên nên cô không thể không suy nghĩ, liệu có phải Trần Úc Xuyên lại đang lập mưu kế gì đó mà không cho ai biết không.

Trong lúc Tô Ánh Nguyệt đang cân nhắc xem nên nói thì cô đã nghe thấy Trần Minh Tân nói: "Có thể."

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.

"Qua mấy ngày nữa, chúng cháu sẽ chuyển về lâu đài Mogwynn.” Trần Minh Tân vừa nói vừa nhẹ nhàng bóp vào lòng bàn tay của Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt không biết Trần Úc Xuyên đang có mục đích gì, cũng không biết Trần Minh Tân muốn làm gì, nên dứt khoát không nói thêm gì nữa.


Lần này dự tiệc, ngoại trừ việc gặp được Bethe Shaleen, cũng không có điểm gì đặc biệt.

Tiệc tối vừa kết thúc hai người liền về nhà.

Nhưng trên đường về nhà, lại gặp Bethe Shaleen.

Xe của Bethe Shaleen bị hỏng, tài xế của cô ta đang xem tình hình của chiếc xe, cô ta đứng ở ven đường gọi điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia nói điều gì, sắc mặt cô ta rất bất mãn.

Nhưng khi cô ta trông thấy xe của Tô Ánh Nguyệt, con mắt lập tức phát sáng lên, nhanh chân đi tới ngăn cản xe của bọn họ.

Trước đó lái xe đã từng thấy qua Bethe Shaleen, nên nhận thức được cô ta, thấy cô ta đón xe thì lập tức dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, xin ý kiến của anh xem nên làm thế nào.

"Thưa ngài, là cô Bethe Shaleen."

Trần Minh Tân chỉ là lạnh lùng nói một câu: "Cậu quen cô ta?”

Lái xe nghẹn họng một chút, không nói thêm gì nữa.

Mà Bethe Shaleen ở bên ngoài giống như đoán được phản ứng của Trần Minh Tân, cô ta trực tiếp đi đến bên cạnh cửa sổ xe của Tô Ánh Nguyệt, gõ cửa xe, vẻ mặt lo lắng nói: “Mợ chủ Trần…”

Hiệu quả cách âm của cửa sổ xe rất tốt, giọng nói của Bethe Shaleen rất nhỏ.

Tô Ánh Nguyệt dừng một chút, hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Cô Bethe Shaleen."


"Mợ chủ Trần, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng xe của tôi gặp điều gì đó không ổn, lát nữa tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng, tôi thật sự không muốn đến muộn, dù sao thì như vậy quá thất lễ, cho nên muốn làm phiền hai người chở tôi một đoạn.”

Vẻ mặt Bethe Shaleen rất lo lắng và áy náy, lộ ra vẻ chân thành vô cùng.

Tô Ánh Nguyệt cong môi cười cười: "Tôi rất vui nếu có thể giúp cô.”

"Cám ơn." Bethe Shaleen cảm kích cười.

Lái xe nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ liên đứng dậy mở cửa xe cho cô ta.

Kết quả là cửa xe mới vừa mở ra, giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân truyền đến: "Ngồi ở phía trước."

Tô Ánh Nguyệt sững sờ, Trần Minh Tân để Bethe Shaleen ngồi ở phía trước? Phía trước là chỗ ngồi của lái xe nha.

Trong xã hội thượng lưu của nước J, đẳng cấp tôn ti được chia rất rõ ràng, làm sao có thể để Bethe Shaleen ngồi ở phía trước?

"Đừng nghe anh ấy, anh đã chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.” Tô Ánh Nguyệt giúp đỡ giảng hòa, đi vào trong nhường chỗ ra hiệu cho Bethe Shaleen ngồi vào.

Sắc mặt Bethe Shaleen không phải quá tốt, cô ta đương nhiên biết Trần Minh Tân không phải nói đùa với mình.

Mặc dù cô ta tiếp xúc không nhiều với Trần Minh Tân nhưng đối với tính cách của anh cũng có hiểu biết.

Anh không phải loại người thích nói đùa.

Vẻ mặt Trần Minh Tân tràn đầy lạnh lùng quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện với Bethe Shaleen, vừa đem tay mình nhét vào trong tay của anh.

Trần Minh Tân chính là đang bất mãn vì cô để Bethe Shaleen lên xe, cô đụng vào anh một cái, anh giống như giận dỗi gạt tay cô ra.

Tô Ánh Nguyệt lại kéo tay anh không buông.


Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi trong chốc lát, Trần Minh Tân hừ một tiếng liền nắm chặt tay của cô không còn di chuyển nữa.

Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được động tác của anh, nhìn không được liền bật cười.

Bethe Shaleen đang nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt về tai nạn xấu hổ khi còn bé của cô ta, thấy Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười, cũng cười theo: “Đúng không, cô cũng cảm thấy buồn cười chứ.”

"Đúng, khi còn bé cô rất đáng yêu." Tô Ánh Nguyệt vội vàng phụ họa.

Bethe Shaleen bình tĩnh nhìn Trần Minh Tân một cái, thấy vẻ mặt hoàn toàn không để ý đến của anh, cô ta cảm thấy có chút thất bại.

Lát nữa cô ta thật sự có hẹn, chỉ có điều cũng không gấp gáp như vậy.

Nhưng xe của Trần Minh Tân đúng lúc đi ngang qua, cô ta không đón thì chẳng phải ngu ngốc sao?

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, nhưng cô ta cũng có chút hiểu biết đối với Tô Ánh Nguyệt.

Mặc dù không tra được quá nhiều thông tin về Tô Ánh Nguyệt, nhưng những chuyện đó mọi người đều biết, cô ta cũng đều điều tra được, ví dụ như chuyện lần trước Tô Ánh Nguyệt bị ‘sảy thai’, cô ta cũng tra được.

Gia thế của Tô Ánh Nguyệt cũng không bằng cô ta.

Bởi vậy có thể thấy được, Trần Minh Tân thích phụ nữ cũng không phải chú trọng đến những đồ vật bên ngoài kia, chỉ cần thích thì sẽ không quan tâm.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù là bạn học nam hay là đối tác đều thích cô ta.

Cô ta tin rằng mình có sức quyến rũ nên vừa lên xe liền cố ý nói chuyện của mình với Tô Ánh Nguyệt.

Cô ta cảm thấy, nếu sau khi Trần Minh Tân nghe cô ta nói chuyện, chắc chắn sẽ thích cô ta.

Kết quả là từ sau khi cô ta lên xe, Trần Minh Tân cũng không nhìn cô ta một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui