Ông Xã Thần Bí

Người bên phía Trần Minh Tân đã dần rút súng chĩa vào Lâm Hào Kiệt.

Mà người bên phía Lâm Tố Nghi cũng không vừa, dần dần rút súng ra.

Hiện trường bỗng trở nên khẩn trương, bầu không khí rất căng thẳng.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy những họng súng đen ngòm đó, trái tim liền đập thình thịch.

Ở nước J, công dân không được tự ý mang theo súng.

Nhưng Trần Minh Tân không phải người bình thường, người của anh có súng, điều này không phải chuyện quá kỳ lạ, chỉ là nhìn thấy tình cảnh như này, da đầu của Tô Ánh Nguyệt vẫn tê rần.

Cô lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này, làm không tốt sẽ xảy ra án mạng, cô không thể không căng thẳng.

Trên mặt Lâm Hào Kiệt rõ ràng có mấy vết thương.

Vết thương rất mới.

Trong biệt thự có rất nhiều vệ sĩ, chắc là vừa nãy lúc ở bên ngoài, vết thương của anh ta chắc để lại sau khi đánh nhau với những vệ sĩ đó.

“Anh Lâm vẫn rất có can đảm đấy, chỉ là, đến thì dễ, trở ra thì khó!”

Trần Minh Tân dù nói chuyện với Lâm Hào Kiệt, nhưng động tác siết chặt Tô Ánh Nguyệt trong tay cũng không có buông lỏng.

Khi anh nói chuyện, luồng hơi nóng phả vào đỉnh đầu của Tô Ánh Nguyệt, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không có cảm nhận được một chút độ ấm nào, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Cô còn đang nghĩ câu nói vừa rồi của anh là có ý gì.


Câu nói đó của anh, rõ ràng chính là có thâm ý khác.

Mặt mày Lâm Hào Kiệt bình tĩnh nhìn Trần Minh Tân: “Anh Trần, mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng là bạn cũ từng giao dịch với nhau, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn không cần thiết dùng phương thức này để gặp mặt, chúng ta có thể hòa bình một chút...”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên dừng lại, có thâm ý khác nhìn sang Tô Ánh Nguyệt, lời lại nói với Trần Minh Tân: “Tôi nghĩ, vợ của anh chắc cũng không hy vọng anh làm như vậy.”

Tô Ánh Nguyệt còn bị Trần Minh Tân ôm ở trong ngực, nghe thấy lời nói có thâm ý khác của Lâm Hào Kiệt, cô không nhịn được mà nhíu mày.

Lâm Hào Kiệt rốt cuộc có chủ ý gì, câu nói trước đó của Trần Minh Tân lại có ý gì.

Lưng của cô dựa vào lồng ngực của Trần Minh Tân cho nên không có nhìn thấy biểu cảm của anh.

Nhưng, sau khi Lâm Hào Kiệt vừa dứt lời, cô lại cảm nhận rất rõ được, trên người của Trần Minh Tân tỏa ra khí lạnh và tức giận vô cùng lớn.

Cô cắn môi, mở miệng nói: “Trần...”

Cô thật ra cũng không biết bản thân nên nói gì, nhưng cô vừa mở miệng đã bị Trần Minh Tân lạnh lùng cắt ngang rồi.

“Bà xã của anh, bản lĩnh càng ngày càng lớn rồi, vì cứu Lục Thời Sơ, còn bắt tay với người ngoài, nhưng thật sự làm khó em rồi.” Mỗi một từ của anh đều lạnh lẽo như băng.

Toàn thân của Tô Ánh Nguyệt khẽ run lên, trấn định tinh thần: “Anh nói linh tinh cái gì!”

Cô đâu có bắt tay với người ngoài để cứu Lục Thời Sơ?

Sức tưởng tượng của Trần Minh Tân ngược lại càng lúc càng phong phú rồi.

“Có điều, em e rằng phải thất vọng rồi, bọn họ hôm nay, ai cũng đừng mơ nhẹ nhàng rời khỏi đây.” Trần Minh Tân như nơi không người nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt, Lâm Hào Kiệt ở một bên nhìn, sắc mặt hơi thay đổi.

“Anh rốt cuộc có ý gì?” Bắt đầu từ lúc Lâm Hào Kiệt đến đây, Trần Minh Tân nói mấy câu mà cô đều nghe không hiểu.

Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, sau đó buông Tô Ánh Nguyệt ra, trầm giọng phân phó: “Một người cũng không bỏ qua.”

Lời nói vừa dứt, Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài.

Đáy lòng của Tô Ánh Nguyệt còn có chút nhớ đến Lục Thời Sơ cho nên đi cũng không cam tâm tình nguyện lắm.

Trần Minh Tân dường như cảm nhận được, anh dừng bước chân, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt rồi khẽ mỉm cười.

Cô bị nụ cười này của Trần Minh Tân làm cho đầu óc trở nên mù mờ, trong lúc cô thất thần, Trần Minh Tân không biết từ đâu rút ra một cây súng, cánh tay duỗi thẳng, vươn qua vai của Tô Ánh Nguyệt, bắt về một phía.

Đợi khi Tô Ánh Nguyệt ý thức được tiếng súng này có ý gì, khi quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy áo sơ mi trắng trên người của Lục Thời Sơ, mau chóng bị nhiễm đỏ máu.

Giống như một cảnh quay hiệu ứng trong phim điện ảnh vậy.

Bên tai của cô vẫn còn văng vẳng tiếng súng mà Trần Minh Tân bắn, cô hét lên một tiếng ‘anh Thời Sơ’, cô muốn chạy đến chỗ của Lục Thời Sơ.


Tuy nhiên, tay của cô vẫn bị Trần Minh Tân túm, tay của anh khẽ dùng sức, Tô Ánh Nguyệt bị kéo vào trong ngực của anh.

Anh ghé sát tai của cô thấp giọng nói một câu: “Cho dù em bắt tay với Lâm Hào Kiệt, Lục Thời Sơ vẫn phải chết như thường, anh đã nói với em rồi, em sẽ thất vọng.”

“Anh buông em ra!” Tô Ánh Nguyệt giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Trần Minh Tân.

Cô không ngừng quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sơ, lại chỉ nhìn thấy áo sơ mi bị nhiễm máu của anh ta.

Anh ta nằm đó không động đậy, không có sự sống.

Một ánh mắt đó, nước mắt của Tô Ánh Nguyệt đã rơi xuống, giọng nói bởi vì sự cuồng loạn mà trở nên sắc bén cổ quái: “Anh là đồ khốn, hung thủ giết người! Anh đã giết anh ấy!”

Trần Minh Tân nhìn nước mắt trên mặt Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, vác cô trên vai rồi sải bước ra ngoài.

Ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy bên trong lại vang lên mấy tiếng súng.

Trong quá trừng Trần Minh Tân vác cô về phòng, Tô Ánh Nguyệt luôn giãy giụa, vừa cào vừa cấu anh, dường như cực kỳ hận anh.

Tuy nhiên, Trần Minh Tân giống như không có sao, hoàn toàn không quan tâm, bước chân vững vàng lại có quy luật, giống như đang nhàn hạ đi dạo vậy.

Chỉ có cánh tay đang siết chặt Tô Ánh Nguyệt của anh là lộ ra cảm xúc muốn bạo phát của anh lúc này.

Đi đến cửa phòng của hai người, anh một chân đá cửa ra, sải bước đi đến trước giường, sau đó vứt cô lên trên giường.

Lực đạo của anh có hơi lớn, và sau khi Tô Ánh Nguyệt bị vứt lên trên giường, vài phút sau cô mới phản ứng lại.

Lúc này Trần Minh Tân đứng trước giường nghiêng người về phía cô, bàn tay to lớn giơ ra, sau đó xé rách quần áo của cô.

Trên mặt anh mang theo nụ cười của sự tàn nhẫn và khát máu: “Không muốn sinh con cho tôi? Em không sinh không được.”

Tô Ánh Nguyệt mặc dù có lòng phòng kháng, nhưng cô đâu có phải đối thủ của Trần Minh Tân.

Huống chi, Trần Minh Tân lúc này đã tức giận đến đỏ mắt, Tô Ánh Nguyệt càng giãy giụa, lực đạo của anh càng tàn bạo.


Hai người không như một đôi yêu nhau, ngược lại giống như kẻ thù, đều hận không thể dùng phương thức tàn nhẫn nhất để đối đãi với đối phương.

Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại những hình ảnh ở dưới tầng hầm mà trước đó cô quay đầu nhìn thấy.

Áo sơ mi trên người Lục Thời Sơ bị nhiễm máu, cả người không còn sự sống.

Người đàn ông đó đồng hành cùng cô nhiều năm, mang đến cho cô vô số sự ấm áp, nay đã chết rồi.

Anh ta chết trước mặt cô.

Bị Trần Minh Tân dùng súng bắn chết.

Nước mắt như vỡ bờ, rơi xuống không ngừng.

Cô siết chặt tay, cố chống lại sự áp chế của người đàn ông trên người cô, giọng nói đã khản đặc: “Anh tránh ra!”

Trần Minh Tân lúc này đã tức đến đỏ mắt, căn bản sẽ không nghe cô nói cái gì.

Anh trút ra lớp vải ngăn cách cuối cùng giữa hai người, trực tiếp xông vào.

Không có màn dạo đầu, hai người còn đang trong trạng thái tức giận, đều không cảm thấy dễ chịu.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cơ thể của mình giống như bị xé rách, đau đến phát run.

Cô cắn môi, nhìn chằm chằm Trần Minh Tân, dùng sức đẩy anh ra, nhưng lại không thể xê dịch được anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui