Trước đây Tô Ánh Nguyệt từng nghe nói Nam Sơn có một cô em gái, nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cô không biết gì về cô ấy.
Không ngờ em gái của Nam Sơn lại xinh đẹp như thế, xem ra hẳn là cô ấy cũng nổi bật như Nam Sơn vậy.
Nam Sơn vỗ lưng Nam Kha, nói khẽ: “Được rồi, nhiều người nhìn lắm đấy.”
“Hứ.”
Nam Kha bất mãn hứ một tiếng, cô đứng thẳng lưng, sửa sang lại quần áo và đầu tóc của mình, thấy nhân viên ở phía sau lưng vẫn đang nhìn mình chăm chú, chừng như cô đã thay đổi thành người khác vây, hơi ngẩng cằm lên, giọng nói bộc lộ khí thế mạnh mẽ: “Bây giờ mọi người về làm việc đi.”
Những nhân viên đứng xếp hàng tiếp đón bọn họ bèn lập tức đi trở về có hàng có lối
Đợi đến khi mọi người đều tản đi hết, Tô Ánh Nguyệt mới nghe Nam Sơn trách móc: “Nam Kha, lần sau em đừng làm mấy chuyện nhàm chán như thế này nữa.”
“Đâu có nhàm chán, khó lắm mới có dịp ông chủ về công ty, bọn em là nhân viên, đương nhiên phải chuẩn bị tiếp đón một cách chu đáo chứ..” Nam Kha tỏ vẻ bất mãn.
Tô Ánh Nguyệt đứng một bên, hứng thú nhìn hai anh em họ đấu võ mồm.
Nhưng Trần Minh Tân đã lặng lẽ đến bên cạnh cô, kéo tay cô đi vào trong thang máy.
“Ê, cứ lên thế này à...” Cô vẫn còn muốn nhìn thêm một chút nữa.
Nam Kha và Nam Sơn rất giống nhau, hơn nữa bọn họ đều đẹp, bình thường thấy Nam Sơn luôn tỏ ra cẩn trọng, lúc ở bên cạnh Nam Kha thì lại khác hẳn với mọi khi, khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mới mẻ.
“Bọn họ sẽ không ngưng ngay đâu.” Trần Minh Tân trầm giọng giải thích, rồi duỗi tay ấn nút thang máy.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu lại nhìn hai anh em họ, vừa khéo nghe thấy giọng nói của Nam Kha: “Anh sợ bị em cười nhạo khi bị say máy bay, nên mới không cho em đi đón đúng không?”
“Anh còn có chuyện khác phải làm.”
“Anh cảm thấy em tin nổi anh à?”
“Ha, em có giỏi thì đừng hỏi anh tin tức của người đàn ông nào đó!”
“Anh!”
Nghe màn đối thoại của bọn họ, Tô Ánh Nguyệt không khỏi bật cười.
Trần Minh Tân kéo cô vào trong thang máy, thấy thế, bèn cất tiếng hỏi cô: “Em cười gì đấy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cách bọn họ đối đãi với nhau thú vị ghê.” Rõ ràng đã lâu không gặp, vô cùng nhớ đối phương nhưng chưa nói được mấy câu đã bắt đầu khịa nhau rồi, nhưng lại không làm tổn hại đến tình cảm của họ.
“Hâm mộ à?” Trần Minh Tân hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, rồi giơ ngón tay lên so sánh, đáp rằng: “Hơi hơi.”
Trần Minh Tân nói một cách nghiêm túc: “Bởi vậy phải mau sinh một cô em gái cho Mộc Tây.”
Tô Ánh Nguyệt: “...Thế mà cũng lái sang chuyện sinh con được à?” Hai người sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng lên lầu cao nhất.
Tô Ánh Nguyệt đi bên cạnh Trần Minh Tân, vừa mới đi ra đã nhìn thấy một dàn đàn ông xếp hàng ngay ngắn, đứng bên ngoài cửa thang máy.
Lúc bọn họ nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, đều khom lưng: “Hoan nghênh tổng giám đốc đã trở về, hoan nghênh bà chủ.”
Bước chân của Tô Ánh Nguyệt khựng lại, không ngờ đi lên đến đây vẫn còn có màn này, nhân viên trong LK hy vọng Trần Minh Tân về đến mức nào kia chứ?
Trần Minh Tân hơi giơ tay, nhíu mày nói: “Đều về làm việc hết đi.”
Anh vừa mới dứt lời, nhóm đàn ông ấy đã quay trở về phòng thư ký hết.
Hóa ra đây là nhóm thư ký của Trần Minh Tân.
Nhưng sao toàn là đàn ông thế này?
Dường như anh đã hiểu được sự ngạc nhiên của Tô Ánh Nguyệt, bèn trả lời một cách ngắn gọn, chỉ có hai chữ mà thôi: “Tiện lợi.”
Hai chữ đơn giản, làm cho Tô Ánh Nguyệt hiểu ngay trong nháy mắt.
Cho dù không có gia thế khủng, Trần Minh Tân vẫn là một người đàn ông tỏa hào quang bốn phía, một người đàn ông như anh chắc chắn sẽ khiến cho đổ xô theo đuổi, để bớt rắc rối, phòng thư ký chỉ tuyển đàn ông mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười xấu xa: “Nghe nói nước J nhiều đồng tính lắm.”
Trần Minh Tân nghe thấy thế, không biết anh đã nghĩ đến chuyện gì mà quay đầu lại quan sát Tô Ánh Nguyệt kỹ lưỡng: “Sau này tránh xa Aika ra một chút.”
Ánh nhìn của anh làm cô lúng túng: “Không phải anh nói trước kia cô ấy chưa từng quen bạn gái à?”
“Ai dám chắc sau này cũng sẽ không?”
“Ôi trời, em nói này, anh...”
Trần Minh Tân không buồn quan tâm đến cô nữa, chỉ dẫn cô đi thẳng vào phòng làm việc tổng giám đốc của mình.
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vừa bước chân vào, thư ký cũng nối gót theo sau ngay.
Đã lâu lắm rồi Trần Minh Tân không đến tập đoàn LK, rất nhiều chuyện đều để cho Nam Kha xử lý, nhưng hôm qua Nam Kha đã dặn phòng thư ký đem hết tài liệu qua phòng Trần Minh Tân.
Thế là, hai người vừa vào đã nhìn thấy một chồng tài liệu cao ngất trên bàn.
Trần Minh Tân nhướn mày, không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt lại cầm tập tài liệu ở trên cùng lên, lật vài trang rồi trả về chỗ cũ: “Mấy tập văn kiện này đều giao cho anh xử lý à?”
Trần Minh Tân im lặng, chỉ dẫn Tô Ánh Nguyệt đến trước cửa sổ sát đất.
Tòa nhà tập đoàn LK rất cao, đứng trước cửa số sát đất nhìn xuống, có cảm giác như đứng trên đỉnh núi cao, nhìn mọi thứ đều thấy nhỏ bẻ
Tô Ánh Nguyệt trông xuống, thấy xe cộ nhỏ như kiến vậy.
Đứng càng cao nhìn càng xa, cùng những chuyện vụn vặt càng chẳng có gì đáng kể.
Hai người trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên Trần Minh Tân nói: “Anh sẽ bận một khoảng thời gian.”
Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Em có thể giúp anh không?”
Trước khi đến nước J, Trần Minh Tân bị nhốt trong phòng tạm giam, vì Trần Minh Tân yêu cầu cô đến nước J, nên cô không có thời gian quản lý Phong thị, Nam Sơn giúp cô tìm người quản lý công ty ấy.
Bây giờ đã đến nước J rồi, thấy Trần Minh Tân sắp sửa bước vào thời kỳ bận rộn, cô cũng muốn đóng góp một chút sức lực, giúp anh làm gì đó.
Mặc dù với chút tài năng nhỏ nhoi của cô, Trần Minh Tân có thể chẳng coi ra gì.
Nghe thấy thế, Trần Minh Tân mới nhẹ nhàng đáp: “Không cần đâu, anh có thể giải quyết chuyện ở công ty.”
Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn về hướng ấy, Trần Minh Tân đanh giọng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, hai anh em Nam Sơn, Nam Kha lần lượt đi vào trong.
Nam Kha híp mắt cười, lên tiếng trước: “Ông chủ, bà chủ, hai người muốn uống gì không, để tôi kêu người mang đến.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn Nam Kha, cô cảm thấy có ngắm người đẹp nhiều cỡ nào cũng không đủ, rồi cười cười đáp: “Không cần đâu.”
Nam Kha cũng đáp lại cô bằng một vụ cười, rồi bắt đầu nghiêm túc làm việc trong nháy mắt, cô ấy chỉ vào đống văn kiện trên bàn: “Ông chủ, đây là những văn kiện cần xử lý, bởi vì tôi nghe Nam Sơn nói anh sẽ đến đây, mới sắp xếp lại số tài liệu quan trọng, rồi kêu người mang qua phòng anh. Phải giải quyết hết trong vòng một tuần.”
Cả cô ấy và Nam Sơn đều được Trần Minh Tân đích thân dạy thành tài.
Nam Sơn và Nam Kha là trợ thủ đắc lực của anh, đều có tài năng xuất chúng và hết sức cẩn thận.
Ban đầu anh về nước, muốn dẫn theo một trong hai người bọn họ, nghĩ Nam Sơn là đàn ông sẽ thuận tiện hơn nên mới để Nam Kha ở nước J.
“Ừm.” Trần Minh Tân lạnh nhạt đáp, rồi đi về phía bàn làm việc.
Nam Sơn và Nam Kha cũng nối gót theo sau anh, rõ ràng có việc cần báo cáo, Tô Ánh Nguyệt thức thời không đi theo bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...