“Xin chào các quý cô xinh đẹp.”
Aika khẽ đứng dậy, thuận tiện lấy một ly rượu sâm banh từ khay của người phục vụ đi qua.
Tô Ánh Nguyệt cũng đứng dậy, lấy một ly nước trái cây.
“Nghe nói gần đây công chúa đang huấn luyện đặc biệt trong quân đội, cực khổ cho cô rồi.” Một người phụ nữ trong đó nói.
“Đây là điều mà tôi nên làm thôi, cũng chính bởi vì quá bận nên mới muốn dành thời gian ra ngoài chơi một chút, đúng lúc bạn của tôi đến nước J.” Aika nói xong, thì quay đầu qua chớp chớp mắt với Tô Ánh Nguyệt.
“Biết cô gần đây rất bận cho nên mới không có thông báo cho cô, không ngờ cô lại đến rồi, thật có lòng.” Tô Ánh Nguyệt tiếp lời, rồi nở nụ cười chân thành.
Aika khẽ nhướng mày, ý cười nơi đáy mắt càng trở nên sâu hơn.
Một người phụ nữ khác nói: “Quý cô xinh đẹp này trông có chút lạ.”
“Phải đó, cô ấy chính cháu dâu ngoại của ngài bá tước, trước đây luôn sống với cháu ngoại của ngài ấy ở nước Z, nửa đầu năm có đến một lần vào cuộc đua ngựa Hoàng gia, chắc các cô không có chú ý đến nên mới cảm thấy lạ thôi.”
Một câu nói của Aika đã giải thích thân phận của Tô Ánh Nguyệt rồi.
Mấy người phụ nữ đó nghe thấy lời của Aika, trên mặt ai nấy đều thoáng qua tia kinh ngạc.
Cháu ngoại của Trần Úc Xuyên là Trần Minh Tân, đối với con người Trần Minh Tân, mấy người phụ nữ này đương nhiên là biết, hơn nữa ở nước J, có rất nhiều phụ nữ yêu thích Trần Minh Tân, lấy anh làm tiêu chuẩn chọn đối tượng.
Càng huống hồ, bọn họ đã biết mục đích của bữa tiệc này từ sớm rồi, đó là ngài bá tước muốn chính danh cho cháu ngoại của mình.
Bọn họ trước đây cũng có chú ý đến Tô Ánh Nguyệt, cũng chỉ tưởng rằng Tô Ánh Nguyệt là bạn nữ của Trần Minh Tân thôi, nhưng thật không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại là vợ của Trần Minh Tân.
Một người phụ nữ trong đó nhanh chóng làm rõ mối quan hệ, sau đó cất giọng mang theo ý kính trọng nói: “Mợ Trần.”
“Chào cô.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười đáp lại.
Tô Ánh Nguyệt đã hiểu mục đích mà Trần Minh Tân kêu Aika đến đây rồi.
Trần Úc Xuyên muốn mượn cơ hội này để công khai công bố chuyện Trần Minh Tân là cháu ngoại của ông ta, còn Trần Minh Tân cũng muốn nhân cơ hội này, công khai sự thật Tô Ánh Nguyệt là vợ của anh.
Nghĩ đến sự thâm ý này, trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút sung sướng xấu xa.
Trần Úc Xuyên luôn đối với cô không nóng không lạnh, không hài lòng về cô, mà người làm của lâu đài Mogwnn cũng chỉ thừa nhận Trần Minh Tân là cậu chủ, chứ không thừa nhận cô.
Mà bây giờ Trần Minh Tân lại trực tiếp kêu Aika xuất mã, sức ảnh hưởng của Aika rất lớn, lại là thành viên Hoàng thất, cho dù là nói chuyện hay là làm việc thì cũng có độ tin cậy rất cao, tuy mọi người cảm thấy kinh ngạc đối với thân phận của Tô Ánh Nguyệt, nhưng lại rất tin tưởng đối với lời nói của Aika.
Không thể không nói, năng lực giao tiếp của Aika rất mạnh, cho dù là nam hay nữ thì đều thích cô ta.
Tô Ánh Nguyệt ở cùng với cô ta, trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, đã có không dưới mười mấy người nam nữ đến chào hỏi Aika rồi, hết tốp này đến tốp kia, Aika ngoại trừ nói chuyện với họ ra thì còn nhắc đến Tô Ánh Nguyệt một câu nữa.
Mấy người đó đều sẽ kêu một tiếng: “Mợ Trần.”
Thế là trong một đêm tiệc, tất cả những người trong xã hội thượng lưu của nước J đều đã biết gia tộc Mogwynn có một đứa cháu ngoại anh tuấn nhiều tiền, cả một đứa cháu dâu ngoại xinh đẹp.
Trần Úc Xuyên bị Trần Minh Tân chơi cho một vố, trong lòng tuy không thoải mái nhưng buổi tiệc này là do ông ta tổ chức, lại còn mời nhiều người như vậy nữa, cho nên ông ta chỉ có thể miễn cưỡng đưa Trần Minh Tân đi nhận người.
Trần Minh Tân đã từng sống ở nước J lâu năm, lại là Tổng giám đốc của tập đoàn LK, cho nên người quen biết anh không ít, chỉ là lần này, anh dùng thân phận người của gia tộc Mogwynn làm quen lại với mọi người một lần nữa mà thôi.
Rất nhiều người đều tán thưởng Trần Minh Tân.
Cho nên đến cuối cùng ở bữa tiệc, người đạt được lợi ích là Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, còn Trần Úc Xuyên chỉ có thể âm thầm tức ngực mà thôi.
Ông ta cảm giác mình có thể đã có một quyết định sai lầm rồi.
...
Bữa tiệc rất suôn sẻ.
Sau khi kết thúc, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân mời Aika đến nhà uống trà.
Trần Úc Xuyên buồn bực cả buổi tối, chỉ đợi sau khi kết thúc bữa tiệc tìm một lý do để phát cáu, nhưng đến khi kết thúc, Trần Úc Xuyên chỉ đành bỏ cuộc.
Đợi sau khi bóng ảnh của ba người biến mất, Trần Úc Xuyên mới tức giận hừ lạnh một tiếng: “Nó phản rồi!”
Trần Chính đứng ở một bên, lặng lẽ đưa cho ông ta một ly nước: “Ngài bá tước, uống chút trà cho bớt giận.”
“Nó giỏi lắm rồi, bắt đầu tính kế ta rồi, thời gian này nó biểu hiện như không có chuyện gì, ta tưởng là nó đã an phận, nhưng không ngờ nó đợi ta ở đây a!”
Trần Chính không biết nên tiếp lời ông ta thế nào nữa, thân là một hạ nhân thì không thể tuỳ tiện bình luận về chủ nhân được.
Trần Úc Xuyên dường như cũng không muốn nhận được phản hồi từ Trần Chính.
Sau khi uống nước, ông ta tiếp tục nói: “Ta gần như đã quên mất, nó và công chúa Aika có mối quan hệ với nhau.”
Ở bên kia, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đưa Aika về căn nhà mà họ ở.
Trần Minh Tân bước vào cửa trước, không biết từ đâu mà tìm ra được một hộp trà đưa cho Tô Ánh Nguyệt, ý bảo cô đi pha trà.
Người nước J uống trà lá không nhiều, đa phần là thích uống trà trái cây, cho nên mùi vị của lá trà mua ở bên này cũng không ngon, Tô Ánh Nguyệt qua đây vội vàng, không có mang theo lá trà, nhưng Trần Minh Tân thì nhớ tới điểm này, nên có mang vài hộp qua.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy hộp trà, rồi ngồi khoanh chân xuống trước mặt dụng cụ pha trà, Aika cảm thấy rất thú vị nên ngồi xuống ở một bên, nhìn Tô Ánh Nguyệt pha trà.
Khay trà này là do mấy ngày trước Trần Minh Tân đưa Tô Ánh Nguyệt đến một khu chợ để chọn, đồ vật không tệ, nhưng người bán không biết xem hàng lắm nên bán giá rất rẻ.
Cho dù là ai thì cũng đều rất tò mò với văn hoá của nước ngoài, Aika cũng thế.
Nhìn thấy Aika đang nhìn chằm chằm, Tô Ánh Nguyệt rót cho cô ta một ly trước, sau khi nhìn cô ta uống thì mới hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Em đang mong cô ta nếm ra được sự ngon dở của trà sao?” Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là rất bất mãn với Aika.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt có chút bất lực, tên Trần Minh Tân này lật mặt cũng nhanh thật.
Cô lặng lẽ thò chân ra, đá lên người của Trần Minh Tân một cái, lực đạo không lớn, nhưng có thể thu hút sự chú ý của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn cô: “Sao, anh nói không đúng à?”
Tô Ánh Nguyệt trừng anh, người này sao lại như thế chứ?
Khi nãy Trần Minh Tân còn bảo Aika giúp bọn họ, bây giờ thì lật mặt không nhận người rồi? Cô thật sự là không tìm ra được người nào không biết xấu hổ hơn cả Trần Minh Tân nữa rồi đó.
Aika ở một bên đúng lúc lên tiếng, trong lời nói mang theo vài phần khiêu khích: “Tôi cảm thấy lá trà này không tệ, dù sao cũng là do Ánh Nguyệt đích thân pha mà, tôi cũng nhận tâm ý rồi.”
Trần Minh Tân nghe vậy, đang chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại của anh chợt reo lên.
Anh lạnh lùng trừng Aika một cái, rồi đứng dậy đi nghe điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt không cảm thấy lời nói của Aika có vấn đề gì cả, nói: “Uống nhiều rồi thì sẽ nếm ra thôi, nhưng tiền đề là phải thích.”
Cô nói xong thì nhìn thấy Aika đang nhìn về hướng của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt cũng tò mò nhìn qua đó, chỉ là lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt của Aika đang gần trong gang tấc.
“Sao…sao thế?”
“Cô có biết tôi là song tính luyến không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...