Tô Ánh Nguyệt biết, Trần Minh Tân nói “đến công ty làm việc” chính là tổng bộ của tập đoàn LK.
Tổng bộ tập đoàn LK ở nước J.
Thật ra cô muốn hỏi rằng, sau đó thì sao? Phải ở đây bao lâu?
Chỉ là, rốt cuộc cũng không thốt nên lời.
Không biết có phải vấn đề của Tô Ánh Nguyệt khiến Trần Minh Tân tinh thần bất an không, trận game này hai người bọn họ thua rất thảm.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy tình cảnh thảm hại của mình, yếu ớt nói: “Dều trách em chơi không tốt...”
Trần Minh Tân để điện thoại qua một bên, ôm Tô Ánh Nguyệt vào lòng, sau đó mới lên tiếng: “Muốn về thành phố Vân Châu rồi sao?”
Tô Ánh Nguyệt thật thà gật đầu: “Muốn!”
Rất muốn quay về thành phố Vân Châu.
Ở đó có người thân của cô, có món ăn cô thích, khí hậu quen thuộc...
Nhưng mà, tình hình trước mắt, không phải là cô muốn gì thì sẽ được như vậy.
Trần Minh Tân quan sát cô, thu vào tầm mắt sự thất vọng của cô.
“Qua vài ngày, em quay về đi, người đàn ông như Bùi Chính Thành cũng không thể nào chăm sóc tốt cho Mộc Tây, con nít phải có mẹ bên cạnh mới được.” Giọng Trần Minh Tân nhẹ nhàng.
Anh nhớ lại lúc mình còn nhỏ, chính là lớn lên bên cạnh mẹ.
Thật ra từ nhỏ thiếu tình thương của ba, nhưng mẹ anh lại sử dụng phương pháp giáo dục đúng, nên nhân cách của anh phát triển hoàn toàn.
Mẹ đối với con rất quan trọng.
“Thật sao?” Tô Ánh Nguyệt nghe xong lời của anh, ánh mắt liền sáng lên.
Sau khi hỏi, cô lại lặng xuống một chút, bởi cô nhận ra anh nói là “cô”, mà không phải là “chúng ta".
Ý của anh là một mình cô quay về.
Sự vui mừng trên gương mặt cô từ từ biến mất, hỏi anh: “Còn anh thì sao?”
“Anh phải ở đây để xử lí công việc.” Trần Minh Tân nhẹ nhàng giải thích, không nghe được tâm trạng trong lời nói.
Tô Ánh Nguyệt lắng xuống.
Cô muốn quay về, nhưng sau khi cô quay về, Trần Minh Tân một mình ở đây.
Trước đây, cô nghĩ rằng Trần Minh Tân không gì là không thể, nhưng trải qua chuyện lần đó, cô phát hiện Trần Minh Tân cũng là người, cũng có lúc có việc làm không được.
Hơn nữa, cô nhận ra anh không thích gia tộc Mogwynn.
Tính của anh ấy không tốt lắm, nếu như cô rời đi, lúc anh buồn, đến một người an ủi cũng không có.
Tô Ánh Nguyệt nhúc nhích, cô quay lại mặt đối mặt với anh, nói: “Nếu như em quay về trước, vậy lúc nào anh sẽ quay về?”
Trần Minh Tân buông tay để cô được tự do động đậy, đợi cô ngồi rồi, mới lại ôm cô lần nữa, nói hai chữ: “Rất nhanh.”
Chỉ là, miệng thì nói nhưng tay chân lại không yên.
Thân thể thơm mát trong lòng, lại nhìn anh dịu dàng đến vậy, anh đương nhiên nhịn không được.
Trần Minh Tân cuối đầu hôn cô, ôm lấy eo cô, một mặt khoác tay đặt lên đầu cô, khiến nụ hôn thêm sâu.
Kết thúc nụ hôn, hai người đều thở dốc.
Trần Minh Tân ôm cô lăn lên giường.
Tô Ánh Nguyệt cố chấp nói tiếp: “Rất nhanh là bao lâu?”
Cô không tin chuyện lần này có thể nhanh chóng giải quyết.
Trần Minh Tân mặc dù biểu hiện thả lỏng, nhưng cô cảm nhận được phía sau không đơn giản như vậy
Mặc dù cô chưa từng tiếp xúc qua quý tộc, nhưng trực giác cộng với hai mươi mấy năm kiến thức nói cho cô biết, chuyện này không dễ dàng như vậy.
Trần Minh Tân đã để cô lên giường, sao đó từ từ hôn lên cổ cô, sau đó nói: “Bây giờ!”
Tô Ánh Nguyệt ngơ ra một lúc, sau đó phản ứng được. Trân Minh Tân cố ý chen ngang cô.
Mặt cô có chút phiền não, đưa tay ra đẩy anh: “Em đang nói chính sự với anh.”
“Chuyện anh muốn làm cũng là chính sự.” sắc mặt Trần Minh Tân nghiêm túc hơn bao giờ hết, tay bắt đầu di chuyển trên quần áo của cô.
Tô Ánh Nguyệt gắt gao gạt tay của anh: “Đừng như vậy, anh như vậy em sẽ tức giận.”
Anh lúc nào cũng né tránh.
“Cho Mộc Tây thêm một đứa em gái nhé? Cả đời này anh dính với em rồi, em còn không muốn cho anh một tình nhân nhỏ sao?” Trần Minh Tân dừng tay, nhẹ nhàng cười, dịu dàng đến đáng sợ.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh như vậy, nghẹn nói không nên lời.
“Không nói tất là đồng ý?” Trần Minh Tân nở nụ cười sâu.
Không cho Tô Ánh Nguyệt có cơ hội phản ứng, anh lại tiếp tục công việc đang làm.
......
Đến khi kết thúc hết, Tô Ánh Nguyệt lấy lại tinh thần, mới ý thức được, Trần Minh Tân thật sự trực tiếp...
“Thật sự muốn sinh một đứa nữa sao?” Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.
“Đương nhiên!” Trần Minh Tân hôn lên mặt cô, vừa cười vừa nghiêm túc nói: “Muốn sinh một tình nhân nhỏ.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, đánh nhẹ anh.
Nhưng mà cô hơn ai khác hiểu rõ, lúc này không thích hợp sinh con.
Tình trạng hiện giờ của bọn họ, đến bản thân cũng bị người khác khống chế, đừng nói đến nếu cô có thai.
Sau khi có thai, làm gì cũng không thuận tiện.
Từ khi có thai đến sinh con, ở cữ, đến khi đứa bé lớn lên, là cả một quá trình, ít nhất cũng phải trong điều kiện ổn định mới có thể hoàn thành.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kì vọng của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt nhịn không nói ra lời cự tuyệt, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói một câu: “Được.”
Trần Minh Tân nghe vậy, nhịn không được hôn lên môi cô, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Dường như là muốn làm vui lòng cô, Trần Minh Tân nói tiếp: “Ừm, em nói như vậy,đến lúc đó đừng có mà ghen.”
“Anh nghĩ rằng em giống anh lúc nào cũng ghen sao? Em sẽ không ghen với con gái mình.” Tô Ánh Nguyệt nhịn không trừng mắt nhìn anh.
Sau đó cô cười lên, ánh mắt sáng lên: “Anh tưởng em ấu trĩ như anh sao, đến thịt bò cũng ghen.”
Trần Minh Tân nghe thấy không vừa lòng, giọng điệu có chút không cam tâm: “Em nói ai ghen với thịt bò?”
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được động tác của anh, liền cứu vớt: “Là em, ghen với thịt bò.”
Trần Minh Tân nghe vậy, mới bỏ qua cho cô, trên mặt như đang viết mấy chữ “Như vậy còn coi được!”
Tô Ánh Nguyệt nghĩ, người đàn ông này ngày càng không cần mặt mũi, ngày càng ấu trĩ.
Rõ ràng lúc trước ghen với thịt bò, bây giờ lại đổ lên đầu mình.
“Hửm?” Trần Minh Tân dường như mọc mắt ở phía sau, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Trần Minh Tân nhịn không được nở nụ cười!
......
Thời gian rảnh rỗi của hai người mới đó đã kết được.
Cũng sắp tới ngày tổ chức tiệc.
Yến tiệc của gia đình Mogwynn, khách mời đều là những người có danh tiếng.
Tô Ánh Nguyệt không phải là chưa từng tham gia qua tiệc, nhưng đây không phải là nơi quen thuôc, không tránh có chút khẩn trương.
Hơn nữa, cô có cảm giác, từ buổi tiệc này những ngày tháng tiêu dao của cô và Trần Minh Tân kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...