Bởi vì cô với An Hạ đã hẹn gặp nhau, mà cô còn muốn đi đón Trần Mộc Tây nữa.
Lúc cô đến trung tâm giáo dục, ở bên ngoài nhìn thấy trong phòng họp chỉ còn có Trần Mộc Tây và giáo viên ở đó.
Trên mặt của Tô Ánh Nguyệt lộ ra nghi ngờ bước vào trong, cô hỏi: "Cô Cận, hôm nay tan học sớm hay sao vậy, sao chỉ còn có một mình Mộc Tây?"
Cô Cận nghe thấy lời của cô thì sắc mặt có sự thay đổi nhẹ.
"Hôm nay bọn trẻ đều không có đến." Cô ta nói xong thì lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Chị Trần, hôm nay chị đến sớm quá vậy."
Nụ cười của cô ta có chút miễn cưỡng.
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ đoán được cái gì đó, nhưng mà cô lại không hề nói ra khỏi miệng, chỉ là mỉm cười nói: "Hôm nay đã hẹn với bạn cho nên phải đến sớm một chút, vây tạm biệt cô Cận nha, chúng tôi đi trước đây."
"Vâng ạ, Tạm biệt chị Trần." Cô Cận mang dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì khác.
Nụ cười trên mặt của Tô Ánh Nguyệt cũng không thay đổi, ôm Trần Mộc Tây lên: "Mộc Tây, nói tạm biệt với cô Cận đi."
Trần Mộc Tây ngoan ngoãn khoanh tay lại với cô Cận: "Tạm biệt cô."
...
Đi ra khỏi trung tâm giáo dục, Tô Ánh Nguyệt lái xe đến nhà hàng đã hẹn trước với An Hạ.
Chỉ là cô vẫn chưa đến nhà hàng thì đã nhận được cuộc gọi của An Hạ.
"Tô Ánh Nguyệt, cậu không cần phải đến đó nữa, cậu cứ về thẳng nhà đi, tớ đến nhà cậu." Giọng điệu của cô ấy có chút không giống với bình thường.
Tô Ánh Nguyệt chỉ trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Được rồi, vậy tớ chở Mộc Tây về đây."
Sau khi cúp điện thoại thì Tô Ánh Nguyệt có chút mất tinh thần.
Mấy đứa trẻ học cùng lớp với Trần Mộc Tây vốn là chỉ có mấy đứa, hôm nay mấy đứa trẻ còn lại đều không đến đi học, không phải là do bọn họ đều có việc cùng một lúc mà là vì bọn họ biết chuyện của Trần Minh Tân rồi.
Mặc kệ là rốt cuộc Trần Minh Tân có phải hung thủ hay là không, nhưng mà anh cũng đã bị cuốn vào trong vụ án hình sự rồi.
Cũng có thể hiểu được tâm lý của người lớn trong nhà mấy đứa nhỏ, bọn họ sẽ không đồng ý để cho con của mình học cả ngày trong cùng một lớp với con trai của người có khả năng là hung thủ giết người.
Mỗi một người đều có tâm lý muốn trốn tránh nguy hiểm riêng, Tô Ánh Nguyệt có thể hiểu được.
Nếu như đổi lại cô là một trong những người lớn của mấy đứa nhỏ ở trong số đó thì cô cũng có thể sẽ hành động như vậy.
Cô đột nhiên phát hiện số mệnh của con người rất giống nhau.
Nếu như tội danh của Trần Minh Tân cuối cùng được thành lập, vậy thì Trần Mộc Tây sẽ trở thành con trai của tội phạm giết người.
Cái mác này sẽ đi theo thằng bé cả một đời.
Giống y như cô lúc đó.
Tô Ánh Nguyệt không có cách nào bình tĩnh được.
Trần Minh Tân không thể có chuyện gì, con trai của cô cũng không thể sống một cuộc sống gắn cái mác con trai của tội phạm giết người.
Mà Trần Minh Tân căn bản cũng không có giết người.
Lúc Lâm Tiểu Phi làm người giúp việc ở trong nhà của bọn họ, chưa từng kết thù oán với bọn họ, Trần Minh Tân cũng không có lý do gì mà giết cô ta.
Hơn nữa Trần Minh Tân cũng đã kêu cô không cần phải quan tâm.
Anh đã nói như vậy rồi thì cũng đã nói rõ anh chắc chắn không có giết Lâm Tiểu Phi.
…
Tô Ánh Nguyệt và Trần Mộc Tây mới vừa về nhà không bao lâu thì An Hạ đã đến rồi.
Tô Ánh Nguyệt rót một ly nước cho cô ấy: "Uống nước trước đi, chúng ta sắp ăn cơm rồi."
Trên đường trở về nhà thì cô đã điện thoại cho người trong nhà, kêu người giúp việc làm bữa cơm tối dành cho ba người.
Thời gian mà An Hạ đến đây vừa đúng lúc, bây giờ đã có thể ăn cơm rồi.
An Hạ nhận lấy ly nước là uống liền hai hớp.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống đối diện của cô ấy: "Sao đột nhiên lại không hẹn ở nhà hàng đó nữa vậy?"
"Tớ bị chó săn theo dõi rồi, dọa tới muốn chết luôn. Lúc trước toàn là nhìn thấy mấy ngôi sao đó phải trốn tránh chó săn, tớ còn cảm thấy quá khoa trương, cuối cùng bản thân tớ cũng thể nghiệm được một lần, thật sự rất dọa người, cũng rất tức giận, phiền phức muốn chết."
An Hạ nói đến mấy tên chó săn thì tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô đã nói là không có gì để trả lời mà mấy tên chó săn kia còn đuổi theo cô không chịu buông.
Cô đi ra khỏi nhà hàng mà mấy người kia cũng cũng chạy ra ngoài theo cô, nếu không phải là do cô chạy nhanh với đúng lúc gọi được xe, vậy thì không biết phải làm như thế nào mới có thể ném bọn họ được.
Sau khi An Hạ uống nước xong thì chậm rãi hít thở, liền bắt đầu kể cho Tô Ánh Nguyệt nghe chuyện gặp nhau ở nhà hàng.
Hóa ra là cô ấy vừa mới tan làm đã bị người ta để mắt tới, có điều là do cô gọi xe trên điện thoại di động, vừa ra khỏi công ty thì xe đã chạy đến, mấy tên chó săn kia cũng đành phải đi theo cô đến nhà hàng.
Có thể là do một nguyên nhân là bởi vì mấy tên chó săn kia có lẽ biết cô ấy muốn đi gặp Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nghe xong, trầm mặc cả nửa ngày mới nói: "Thật sự xin lỗi, đã liên lụy đến cậu rồi."
"Cái này thì có gì ghê gớm chứ, tớ cũng đâu có sao đâu, còn để cho tớ có thể trải nghiệm được cảm giác bị chó săn đuổi theo, cũng coi như là một trải nghiệm mới lạ đi." An Hạ cười ha hả nói.
Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt lại càng nặng nề.
Chuyện này nhìn vào biểu hiện thì chỉ có một mình Trần Minh Tân bị cuốn vào trong vụ án hình sự.
Nhưng mà từ chuyện này bị kéo ra ngoài, những người ở bên cạnh đều gánh chịu ảnh hưởng.
Những người kia tra ra được Tô Ánh Nguyệt và An Hạ là bạn tốt của nhau cũng không có gì khó, dù sao cô với Trần Minh Tân mặc dù không phải là nhân vật công chúng, nhưng mà thân phận của bọn họ như vậy cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Cho nên, bọn hắn muốn tìm được người bạn tốt nhất của Tô Ánh Nguyệt là An Hạ thì cũng rất dễ dàng.
Cũng may là Bùi Chính Thành đã về nhà rồi nên không có ở thành phố Vân Châu.
Cô đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, sau khi cô nói đến chuyện Bùi Chính Thành đã về Cảnh thành rồi thì ánh mắt của Trần Minh Tân với Nam Sơn...
Trong ánh mắt của bọn họ có kinh ngạc, cũng có hiểu rõ.
Có thể Bùi Chính Thành cũng không phải là đột nhiên trở về, lúc anh ta trở về quá mức trùng hợp.
Anh ta trở về trước một ngày Trần Minh Tân xảy ra chuyện...
"An Hạ, Bùi Chính Thành có nói tại sao lại về nhà không?" Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc nhìn về phía An Hạ.
An Hạ suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Anh ấy chỉ tạm thời nói ở trong nhà có chút chuyện, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tớ nói là huỷ bỏ hết tất cả lịch trình vào ngày hôm sau, mà ngày trở về thì cũng không xác định được."
Nó đến Bùi Chính Thành thì cô ấy có chút ủ rủ, bởi vì ngày hôm nay cô ấy cũng không liên lạc được với Bùi Chính Thành.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lời của An Hạ thì trong lòng thoáng qua một tia do dự.
Có thể là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi?
Có lẽ Bùi Chính Thành chỉ là bởi vì trong nhà có chuyện cho nên mới về?
Tô Ánh Nguyệt không chắc chắn lắm suy nghĩ ở trong lòng, cô thừa dịp An Hạ và Trần Mộc Tây chơi đùa với nhau thì gọi điện thoại cho Nam Sơn.
Điện thoại vừa mới được kết nối thì cô trực tiếp hỏi: "Nam Sơn, anh nói cho tôi biết đi, có phải là anh với Trần Minh Tân nghi ngờ Bùi Chính Thành bị người ta cố ý kiếm chuyện để anh ta rời khỏi thành phố Vân Châu không?"
Trong nhà Bùi Chính Thành có bối cảnh, ba của anh ta có thân phận rất lớn, đồn cảnh sát cũng chừa cho ông ấy chút mặt mũi.
Nếu như anh ta biết Trần Minh Tân xảy ra chuyện thì anh ta chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó với nó.
Mặc dù là bản thân Trần Minh Tân cũng có chút quan hệ, nhưng mà so sánh với ba của Bùi Chính Thành thì vẫn là kém hơn một chút.
Nam Sơn trầm mặc mấy giây rồi nói: "Phải."
Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà hỏi tiếp: "Có phải là chuyện của Trần Minh Tân có liên quan tới ông ngoại hay không?
Lần này Nam Sơn không nói gì thêm.
Sự im lặng đã biểu thị cho việc ngầm thừa nhận, trong nhiều lúc thì đều là như thế này.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt đã chìm xuống đáy cốc.
Cô không thể không thừa nhận Trần Úc Xuyên tàn nhẫn giống như người của nhà họ Tô.
Không đúng, ông ấy còn tàn nhẫn hơn so với người của nhà họ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...