Ông Xã Thần Bí

Trần Minh Tân nghe ra được trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt có chút gì đó không đúng, hơi nheo mắt lại, gật đầu nói: “Ừm.”

Tô Ánh Nguyệt há miệng, lại nghĩ đến Trần Mộc Tây vẫn còn đang ở đây, cô ngả người ra sau, hít một hơi thật sâu, không nói gì.

Trần Minh Tân biết có thể cô đã hiểu nhầm điều gì, vội vàng lên tiếng giải thích: “Thực ra mấy ngày trước anh mới có suy nghĩ này, nên kêu Nam Sơn chú ý một chút, hôm qua anh có xem qua tài liệu của một số nhà trẻ, hôm nay chúng ta đi đến xem một chút.”

Nhưng, lời giải thích này cũng không khiến cho sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt tốt hơn.

Tô Ánh Nguyệt im lặng một lúc, sau đó nói: “Chuẩn bị hôm nay đi xem?”

“Ừm.” Trần Minh Tân do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu.

Tô Ánh Nguyệt lạnh mặt, đứng dậy: “Vậy em đi chuẩn bị một chút.”

Nói xong, cô liền đứng dậy rời đi.

Cô gọi điện thoại cho Lê Bách Lạc, bàn giao lại một số công việc, sau đó mới quay lại phòng thay quần áo, đi xuống tầng.

…..

Thành phố Vân Châu rất lớn, có rất nhiều nhà trẻ.

Nhưng sau khi lựa chọn cẩn thận, Nam Sơn chỉ gửi cho Trần Minh Tân tài liệu của ba nhà trẻ.

Ba nhà trẻ này đều ở trung tâm thành phố, đồng thời cũng là những nhà trẻ nổi tiếng đứng trong top đầu của thành phố Vân Châu.

May là khoảng cách giữa ba nhà trẻ này không tính là xa, có một nhà trẻ cách công ty của Trần Minh Tân rất gần.


Vì vậy, họ đi đến nhà trẻ đó trước.

Tô Ánh Nguyệt rất hài lòng với nhà trẻ này.

“Anh cảm thấy thế nào?” Cô hỏi Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Đi hai nhà trẻ kia xem một chút.”

Anh không phủ định nhà trẻ này, xem ra cũng có chút hài lòng với nhà trẻ này.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi đi xem hai nhà trẻ kia, cuối cùng vẫn quay lại nhà trẻ gần công ty của Trần Minh Tân.

Sau đó, hai người cùng với Mộc Tây đi nghe thử mấy tiết học.

Dự tính ban đầu để Trần Mộc Tây đi nhà trẻ, cũng không phải là để Trần Mộc Tây học bất cứ điều gì, chỉ muốn để Trần Mộc Tây chơi cùng với những đứa trẻ khác mà thôi.

Vì vậy, Tô Ánh Nguyệt chủ yếu quan tâm đến tính tình của thầy cô giáo thế nào, có kiên nhẫn hay không.

Cô rất hài lòng về giáo viên phụ trách.

Về đến nhà, cô hỏi ý kiến của Trần Minh Tân, Trần Minh Tân chỉ nói: “Em cảm thấy tốt là được.”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, khẽ nhướng mày nói: “Em cảm thấy tốt là được? Vậy thì sau này lúc Boss Trần anh đưa ra quyết định gì, đều phải nói với em một tiếng.”

Cô vẫn có chút khó chịu với việc Trần Minh Tân tự mình quyết định đưa Mộc Tây đi nhà trẻ.

Nếu như chỉ là chuyện này, cô không cảm thấy cái gì.

Mà là vì, rất nhiều chuyện trước đây, anh đều giấu cô, không bao giờ nói với cô.

……

Ngày hôm sau, lúc đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ, Tô Ánh Nguyệt vẫn có chút không quen.

Trần Minh Tân ôm chặt lấy vai cô: “Không nỡ sao? Nếu như sau này Mộc Tây trưởng thành, ra nước ngoài du học hoặc bị cô gái khác bắt cóc, em vẫn khóc như vậy sao.”

Tô Ánh Nguyệt quay đầu liếc nhìn anh, không muốn để ý đến anh.

“Buổi tối cùng nhau đi đón Mộc Tây, em đến công ty trước đây.” Tô Ánh Nguyệt nói xong, kéo tay Trần Minh Tân, quay lại xe.

Trần Minh Tân nhìn chiếc xe của Tô Ánh Nguyệt biến mất, mới quay lại xe, lái xe rời đi.

……

Đến giờ tan làm, Lê Bách Lạc nhận ra Tô Ánh Nguyệt trông có chút sốt ruột, giống như không thể chờ đợi được nữa muốn tan làm ngay lập tức.


Cô là bà chủ, đương nhiên có thể tan làm bất cứ lúc nào, nhưng cô có bệnh cưỡng bức, bình thường lúc không có việc gì, cô sẽ không đi muộn về sớm.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt lại nhìn thời gian, Lê Bách Lạc không kiềm chế được hỏi cô: “Tổng giám đốc Tô, chị có chuyện gì sao?”

“Không có gì, em cầm cái này đi in cho chị một bản.” Tô Ánh Nguyệt đầu cũng không ngẩng đưa cho cô ấy một tập tài liệu.

Lê Bách Lạc nghe thấy vậy, chỉ có thể nhận lấy, quay người rời đi.

Đợi đến lúc tan làm, Tô Ánh Nguyệt liền đứng dậy rời đi.

Ở sảnh, cô gặp mấy nhân viên còn tan làm sớm hơn cô, mấy nhân viên vì tan làm sớm nên có chút do dự không biết có nên chủ động chào hỏi với Tô Ánh Nguyệt hay không, Tô Ánh Nguyệt giống như một cơn gió đi qua bọn họ.

Mặc dù trước đây đã sắp xếp ổn thỏa với Trần Minh Tân, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn lo lắng, sợ Trần Mộc Tây không thích ứng được.

Nhưng, đã đưa con đến nhà trẻ, thì nên tin tưởng bọn họ, sau này những ngày tháng như vậy vẫn còn rất nhiều, cô có lo lắng đến đâu thì cũng phải đợi đến lúc tan làm mới đi được.

Lúc Tô Ánh Nguyệt đi đến nhà trẻ, đã nhìn thấy xe của Trần Minh Tân ở cửa

Trường mầm non này là trường mầm non hàng đầu ở thành phố Vân Châu, vì vậy bối cảnh gia đình của những đứa bé trong nhà trẻ này không giàu thì cũng quý, cũng có rất nhiều người lái xe Bentley, nhưng xe của Trần Minh Tân là phiên bản giới hạn, còn có biển số xe của anh, cô đều nhớ.

Không ngờ Trần Minh Tân còn đến sớm hơn cô.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, đi vào trong.

Cô đi vào, đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang nói chuyện với giáo viên của Trần Mộc Tây.

Cô giáo của Trần Mộc Tây là một người phụ nữ trung niên, không cao, có chút gầy, lúc mỉm cười trông rất hòa nhã, xem ra là một người có thể khiến người khác yên tâm.

Tô Ánh Nguyệt đi vào, đúng lúc nghe thấy cô giáo kia nói: “Tôi làm giáo viên mầm non nhiều năm như vậy, chưa từng thấy đứa bé nào khiến người khác đỡ lo như con nhà hai người, tự mình ăn cơm không hề làm ầm ĩ, lúc ngủ cũng không đá chăn ra….”

Từng từ từng chữ trong lời nói của giáo viên đều lộ ra sự yêu thích với Trần Mộc Tây, lúc cô ấy nói chuyện, cũng không quên liếc nhìn về phía Trần Mộc Tây.

Hôm nay Trần Mộc Tây mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời, một cục nhỏ nhắn đứng bên cạnh Trần Minh Tân, cả bàn tay bé nhỏ được Trần Minh Tân nắm chặt trong tay, cậu bé thỉnh thoảng liếc nhìn hai người đang nói chuyện.


Dường như cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đang đi đến gần, Trần Mộc Tây đột nhiên nhìn về phía cô.

Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, Trần Mộc Tây lập tức mỉm cười: “Mẹ.”

Cậu bé buông tay Trần Minh Tân ra, chạy về phía Tô Ánh Nguyệt.

Giọng nói của cậu kinh động đến Trần Minh Tân và cô giáo, hai người đồng thời quay qua nhìn cô.

Giáo viên ở nhà trẻ mỉm cười nói: “Bà Trần.”

“Cô Cận.” Cô giáo của Trần Mộc Tây họ Cận.

Cô giáo Cận đang chuẩn bị nói cái gì đó, thì điện thoại trong túi của cô ấy lại vang lên.

Cô ấy áy náy nhìn Tô Ánh Nguyệt, lấy điện thoại ra liếc nhìn một cái, liền cúp điện thoại, sau đó cô ấy mới ngẩng đầu lên có chút áy này nói: “Chồng tôi đến đón tôi, thấy tôi vẫn chưa ra, nên mới gọi điện thoại cho tôi.”

“Vậy thì cô đừng chậm trễ nữa, cô đi ra trước đi.” Tô Ánh Nguyệt hiểu, mỉm cười với cô ấy.

Cô giáo Cận sợ chồng mình đợi lâu, cũng không nói gì nữa, trước khi đi vẫn có chút áy náy mỉm cười với bọn họ.

Đến khi hình bóng của cô giáo Cận biến mất, Tô Ánh Nguyệt mới hỏi Trần Minh Tân: “Cô giáo Cận nói những gì?”

Trần Minh Tân đưa tay ra xoa khuôn mặt của Trần Mộc Tây, nói: “Cô ấy khen con trai của em vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.”

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt với anh, sau đó dắt Trần Mộc Tây đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi cậu bé: “Bảo bối, hôm nay chơi có vui không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui