Ông Xã Thần Bí

"Sao cậu chủ nhỏ lại bị bỏng như vậy?"

Dáng người Trần Minh Tân cao lớn, mấy cô giúp việc đều thấp hơn anh rất nhiều. Anh không cúi đầu nhìn bọn họ mà rơi rũ mí mắt xuống, thái độ ngạo nghễ làm cho mấy cô giúp việc càng thêm khiếp sợ.

Ba người giúp việc đều bị dáng vẻ này của Trần Minh Tân dọa cho sợ tới mức run rẩy, không ai dám mở miệng.

Trần Minh Tân trầm giọng xuống, rất rõ ràng trong lòng anh đã mất kiên nhẫn: "Không nói à?"

"Là... là tôi… rót nước cho cậu chủ nhỏ, nước quá nóng, cậu chủ nhỏ làm bắn ra lại... Lại bị bỏng tay..." Một người giúp việc trong đó run rẩy nói, cứ nói xong một câu thì người lại bắt đầu run rẩy.

Trần Minh Tân lạnh lùng nói: "Phạm sai lầm thì tự giác đi đi."

Người giúp việc lập tức mở miệng cầu xin anh: "Thưa ngài, lần này là sai lầm của tôi, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa. Tôi xin ngài cho tôi tiếp tục ở lại giúp việc trong nhà các ngài..."

Phần lớn những phụ nữ tới nhà làm người giúp việc đều có hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, nhưng lai lịch sạch sẽ, chân tay nhanh nhẹn, cũng là người yên phận. Làm người giúp việc ở nhà Trần Minh Tân tất nhiên sẽ có tiền lương đáng kể, không thể ít hơn so với người thuộc thành phần tri thức, cho nên không ai muốn bị đuổi đi cả.

"Lần sau à? Nếu có lần sau, cô muốn rời đi thì chỉ sợ sẽ được mang ra ngoài thôi." Trên mặt Trần Minh Tân lạnh lùng như phủ sương lạnh, gương mặt anh tuấn thoạt nhìn giống như ma vương trong đêm tối.

"Tôi... Tôi đi đây..." Người giúp việc kia thấy thế cũng không dám nói thêm câu nào, xoay người chạy ra ngoài.

Trần Minh Tân quay đầu nhìn về phía hai người khác. Hai người kia hoảng sợ cúi đầu.


"Các người truyền lời xuống, nếu lần sau lại có chuyện như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là thả các người rời đi đâu." Trần Minh Tân nói xong thì phất tay, ra hiệu cho bọn họ có thể đi làm chuyện của mình.

Tô Ánh Nguyệt đứng ở hàng lang tầng hai nên không nghe rõ Trần Minh Tân nói gì, chỉ nhìn thấy hai người giúp việc nhanh chóng rời đi như gặp quỷ. Trần Minh Tân có dọa người như vậy sao?

...

Buổi tối, khi ba người nhà Trần Minh Tân đến Ngọc Hoàng Cung thì những người khác đều đã đến rồi.

Trước bàn lớn hình tròn trong phòng, An Hạ và Bùi Chính Thành mỗi người một bên, dáng vẻ như muốn phân ranh giới.

Nam Sơn ngồi ở bên trái Bùi Chính Thành, Mạc Tây Du ngồi ở bên cạnh Nam Sơn.

"Ánh Nguyệt!" An Hạ vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng lên đi về phía cô.

Sau khi đến gần, cô ấy giơ tay nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn của Trần Mộc Tây, sau đó cảm thấy chưa đã nghiền giơ tay về phía bé: "Nhóc Tây Tây, con để cho dì An bế cái nào."

Trước đó Trần Mộc Tây ở cùng với Bùi Chính Thành mấy ngày nên cũng có phần quen thuộc với An Hạ, lại giơ tay về phía cô.

An Hạ cười híp mắt đón lấy: "Con qua ngồi cùng với dì An nhé, dì An sẽ gắp cho con món ăn cực ngon."

An Hạ vừa nói chuyện với bé, vừa đặt bé ngồi vào trong ghế của trẻ con.

Sau khi ngồi xuống, Trần Mộc Tây lại vươn cổ nhìn Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân, thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bé, bé mới yên tâm quay đầu nhìn về phía bàn ăn.

Bùi Chính Thành cầm thìa gõ xuống bát để thu hút sự chú ý của Trần Mộc Tây: "Con nhìn gì vậy? Nhóc con, gọi chú nào."

"Chú!" Trần Mộc Tây gọi Bùi Chính Thành một tiếng rõ ràng.

"Ồ! Thật kỳ lạ. Lần này không dễ gì mới tới nhà một chuyến, cuối cùng không gọi "Heo heo" nữa à?" Vẻ mặt Bùi Chính Thành vui mừng chẳng khác nào con trai của mình biết gọi ba ba vậy.

Nam Sơn đúng lúc lên tiếng: "Ngài Bùi, cậu chủ Tây biết gọi ngài là "chú", có phải ngài sẽ cho một bao lì xì lớn hay không?"

Gần đây anh ta đều cướp tiền lì xì trong diễn đàn Messenger của tập đoàn LK và Ngọc Hoàng Cung, cũng biết trong ngày lễ ngày tết của người nước Z, người nhỏ tuổi gặp người lớn tuổi đều sẽ được nhận tiền lì xì.

"Cho, đương nhiên là cho rồi!" Bùi Chính Thành vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, mở ví tiền ra đưa cho Trần Mộc Tây: "Nhóc con tự chọn đi."

Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn. Trong ví của Bùi Chính Thành ngoại trừ một xấp tiền mặt dày thì chính là vô số tấm thẻ.


Tô Ánh Nguyệt bất mãn nhướng mày. Trần Mộc Tây còn nhỏ như vậy, có thể chọn được gì? Bùi Chính Thành đã nói ra rồi, đương nhiên không thể để anh ta thuận lợi được, dù sao anh ta cũng không thiếu tiền.

Tô Ánh Nguyệt đang muốn nói, Trần Minh Tân đột nhiên giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Mộc Tây và rút một tấm thẻ đen duy nhất ở trong ví của Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu: "Mẹ kiếp! Trần Minh Tân cậu giở trò lừa bịp! Đã nói rõ là cho Mộc Tây tự chọn cơ mà!"

"Mộc Tây, con nói cho ba biết, có phải con tự mình chọn tấm thẻ đen này không?" Trần Minh Tân nói xong thì hơi cong môi cười.

Trần Mộc Tây thấy ba cười, trong lòng vui vẻ, cũng không quan tâm anh nói vậy có ý gì vẫn liên tục gật đầu.

Bùi Chính Thành cắn răng. Má nó, đó là thẻ đen số lượng có hạn trên thế giới của anh ta đấy!

An Hạ hừ lạnh một tiếng: "Lại không phải chỉ là một tấm thẻ thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ? Đúng là lòng dạ hẹp hòi."

Bùi Chính Thành nghe được cô ấy nói vậy thì tức giận tới mức cười ngược: "Dù sao đây cũng là vốn liếng của vợ tôi, vốn cũng là đồ của cô, không ngờ cô còn thật sự hào phóng như vậy."

An Hạ phản ứng chậm nửa nhịp: "Vốn của vợ anh thì liên quan gì đến tôi!"

Bùi Chính Thành chỉ nhìn cô ấy cười, cũng không nói một lời nào.

Cô ấy nhìn lướt qua mọi người ngồi ở trước bàn ăn, thấy mọi người đều cười đầy ẩn ý, trong nháy mắt cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận ẩn ý của Bùi Chính Thành, gương mặt nhất thời đỏ lên, trừng mắt nhìn Bùi Chính Thành rồi xoay đầu sang bên.

Bùi Chính Thành thấy dáng vẻ này của An Hạ, ngay cả phiền muộn vì vừa bị Trần Minh Tân giở trò lừa bịp thuận tiện lấy đi tấm thẻ đen cũng biến mất. Anh ta vui vẻ mỉm cười và trở lại chỗ ngồi, dường như buồn bực liên tiếp trong mấy ngày qua cũng tan biến theo vậy.

Trần Mộc Tây không biết mọi người đang cười gì, bé vẫy vẫy tấm thẻ đen trong tay và tò mò đưa đến trước mặt An Hạ, nói mơ hồ không rõ: "Dì... An..."

Bé chỉ cảm thấy tấm thẻ cứng trong tay này chơi vui, chơi chán lại muốn đưa cho An Hạ chơi.


An Hạ nhét tấm thẻ vào trong túi của bé: "Đây là quà của chú Bùi tặng cho cháu, cố gắng cất cho cẩn thận nhé."

Bây giờ Trần Mộc Tây còn chưa rõ "món quà" có ý gì, nhưng tâm tư bé nhạy bén, thấy vẻ mặt An Hạ trịnh trọng thì mở to mắt, vội vàng che túi, trên gương mặt nhỏ nhắn đặc biệt đề phòng trông rất buồn cười.

Mấy người lại lấy Trần Mộc Tây ra làm trò cười, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mấy người lại chơi đùa trên phòng riêng ở trên tầng.

Đang chơi dở thì Trần Minh Tân và Nam Sơn đi ra ngoài.

Hai người ra khỏi phòng riêng và đi về phía trước một đoạn, Trần Minh Tân mới dừng lại: "Điều tra ra được địa chỉ IP của người gửi phương pháp điều chế cho Mạc Tây Du chưa?"

"Đã điều tra ra được, địa chỉ ở nước ngoài." Nam Sơn nói chuyện với Trần Minh Tân bằng giọng điệu rất dè dặt.

Trần Minh Tân lại hỏi: "Còn chưa điều tra ra địa chỉ cặn kẽ của người gửi thư điện tử cho Tô Ánh Nguyệt à?"

"Cái đó... không có cách nào điều tra ra được." Nam Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán. Anh ta đột nhiên cảm thấy nhớ ông chủ có virus K1LU73 trong cơ thể...

"Ngài Trần?"

Giọng đàn ông ôn hòa từ phía sau cách đó không xa vang lên. Trần Minh Tân và Nam Sơn đồng thời quay lại, đúng lúc nhìn thấy Lục Thời Sơ đứng cách bọn họ ba bước, thái độ lịch sự lại ga lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui