Tô Ánh Nguyệt biết Trần Minh Tân vẫn luôn điều tra chuyện của Grissy, anh hiểu hơn người bên ngoài nhiều.
Trần Minh Tân nói xong, thấy Nam Sơn và Tô Ánh Nguyệt đều nhìn anh, anh mới nói tiếp: “Có thể không cần để ý Bùi Dục Ngôn, cũng không phải kiêng dè anh ta.”
Nhưng bọn họ không để ý tới Bùi Dục Ngôn, không có nghĩa là Bùi Dục Ngôn sẽ không chủ động tìm đến bọn họ.
Bùi Dục Ngôn tới rất nhanh.
Vào buổi tối, Tô Ánh Nguyệt nấu bữa tối xong, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm thì Bùi Dục Ngôn đến đây.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Ánh Nguyệt cởi tạp dề nói: “Em đi cho.”
Cô mở cửa ra, nhìn thấy Bùi Dục Ngôn trên quần áo còn dính cỏ dại, vẻ mặt khác thường: “Ngài Bùi?”
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra vì sao Bùi Dục Ngôn sẽ chật vật như vậy, ở đây vốn là viện điều dưỡng tư nhân, người bệnh không nhiều lắm, nhưng vệ sĩ cũng không ít, người bình thường sẽ không được đi lại dễ dàng.
Mà tuy Bùi Dục Ngôn có thân phận, nhưng cũng không thể tuỳ tiện để lộ thân phận, nếu cô đoán không sai, Bùi Dục Ngôn điều tra vụ án này cũng tiến hành bí mật.
Cho nên có lẽ Bùi Dục Ngôn trèo tường vào đây.
Với năng lực của Bùi Dục Ngôn, thật ra chút chuyện này cũng không làm khó được anh ta, dù sao anh ta cũng là quân nhân chuyên nghiệp, hơn nữa chức vị còn rất cao.
Mặc dù trên người Bùi Dục Ngôn hơi nhếch nhác, nhưng sự sắc bén giữa khuôn mặt vẫn không hề giảm đi, lên tiếng nói: “Bà Trần.”
“Có chuyện gì sao?” Tô Ánh Nguyệt không định để Bùi Dục Ngôn gặp Trần Minh Tân.
Dù sao bây giờ Trần Minh Tân không được như lúc trước, tinh thần và thể lực của anh cũng không nhiều lắm.
“Ngài Trần ở đây sao?” Bùi Dục Ngôn nói xong, nghêng đầu nhìn vào bên trong một cái.
Tô Ánh Nguyệt không đáp lời, im lặng tỏ vẻ cô không chào đón Bùi Dục Ngôn đến đây.
Mà Bùi Dục Ngôn lại như không nhìn ra, tiếp tục hỏi cô: “Bà Trần có thể mời tôi vào ngồi một lát không?”
“Vào đi.” Không biết Trần Minh Tân đã đến đây từ lúc nào.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, thấy Trần Minh Tân đang bình tĩnh đứng phía sau mình, vội vàng đi tới chỗ anh.
Lúc Bùi Dục Ngôn thấy Trần Minh Tân, đáy mắt xuất hiện vẻ khó tin.
Nhưng anh ta không phải người bình thường, chỉ chốc lát đã thay đổi vẻ mặt của mình.
Bùi Dục Ngôn đóng cửa lại đi vào.
Trần Minh Tân cũng không nhiều lời, đi thẳng đến phòng ăn.
Tô Ánh Nguyệt hơi khó hiểu, chẳng lẽ Trần Minh Tân còn muốn mời Bùi Dục Ngôn ăn cơm?
Nhưng đến phòng ăn, Tô Ánh Nguyệt mới biết mình đúng là nghĩ nhiều rồi.
Trần Minh Tân ngồi thẳng xuống trước bàn ăn, nhìn Bùi Dục Ngôn một cái, nói: “Ngài Bùi có chuyện gì cứ nói đi.”
Dứt lời, anh bắt đầu gắp rau cho Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây tò mò nhìn thoáng qua Bùi Dục Ngôn, sao đó dời mắt.
Trên mặt Bùi Dục Ngôn lộ vẻ ngạc nhiên, anh ta không ngờ ngay cả một câu khách sáo Trần Minh Tân cũng không nói. Tuy chưa chắc anh ta thật sự muốn ăn cơm với bọn họ, nhưng ít nhất Trần Minh Tân phải hỏi anh ta một chút chứ, đây là lễ phép mà?
Trần Minh Tân liếc anh ta một cái, nhìn ra anh ta đang nghĩ gì trong lòng, nhưng chỉ nhíu mày chứ không nói gì cả.
Bùi Dục Ngôn đúng là anh của Bùi Chính Thành, theo lý thuyết anh phải cư xử lễ phép, nhưng giữa đường Bùi Dục Ngôn lại lén đi tìm Tô Ánh Nguyệt, điều này đã chạm phải vẩy ngược của Trần Minh Tân rồi.
Hơn nữa, Bùi Dục Ngôn không phải đi vào quang minh chính đại, hoàn toàn là tới kiếm chuyện, sao anh phải kêu anh ta ăn cơm? Huống hồ đây là cơm Tô Ánh Nguyệt nấu, cho chó cũng không thể cho người đàn ông khác ăn.
Còn Tô Ánh Nguyệt vốn không tiếp Bùi Dục Ngôn, đương nhiên cũng sẽ không chủ động hỏi anh ta.
Tuy là người suy nghĩ kín đáo như Bùi Dục Ngôn, nhưng bị cư xử lạnh nhạt rõ ràng như thế, sắc mặt cũng không nhịn được cứng lại.
Cũng may năng lực thích ứng của anh ta rất mạnh, chẳng mấy chốc đã trở nên tự nhiên, anh ta hỏi: “Ngài Trần bị bệnh gì vậy?”
“Trong lòng ngài Bùi hiểu rõ, cần hỏi nhiều thế làm gì?” Trần Minh Tân hờ hững đám.
Bùi Dục Ngôn mặt không đổi sắc, hỏi tiếp: “Là ai?”
Tuy anh ta không nói rõ, nhưng Trần Minh Tân vẫn hiểu: “Nói cũng vô dụng, người kia đã chết rồi.”
Lần này thoáng chốc Bùi Dục Ngôn đã hiểu ra, Trần Minh Tân đang nói đến Lý Yến Nam.
Chủ đề lại vòng về rồi, Lý Yến Nam và “Phong Hải” từng có tiếp xúc.
Anh ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng anh ta cũng không hỏi Tô Ánh Nguyệt cái gì, chỉ tiếp tục hỏi Trần Minh Tân: “Mạo muội hỏi một câu, ngài Trần có thể cho tôi một ống máu không?”
Yêu cầu này cũng không quá đáng, hơn nữa virus K1LU73 cũng không phải thứ tốt gì, nếu anh đưa mẫu máu cho Bùi Dục Ngôn, để anh ta đưa đội nghiên cứu quốc gia nghiên cứu cũng là một chuyện không tệ.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Chính Thành đưa cho anh.”
Dường như đã đoán ra Trần Minh Tân sẽ đồng ý từ trước, Bùi Dục Ngôn cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng dường như anh ta vẫn chưa nói xong, anh ta lại hỏi: “Ngài Trần, anh có thể nói…”
“Ngài Bùi! Chúng tôi phải ăn cơm rồi, ngài có thể rời đi trước không!” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt cắt ngang lời của Bùi Dục Ngôn.
Anh ta quay đầu, lập tức thấy Tô Ánh Nguyệt đang tức giận nhìn mình, như có thù oán với anh ta vậy.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thật sự tức giận.
Cô không quan tâm Bùi Dục Ngôn muốn điều tra vụ án gì, muốn làm nhiệm vụ gì, Trần Minh Tân thành thế này, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra tình trạng của anh rất không tốt.
Nhưng Bùi Dục Ngôn hoàn toàn xem như không nhìn thấy, đòi máu xong lại còn hỏi đủ thứ chuyện. Mấy ngày nay tuy cô và Nam Sơn đều sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt Trần Minh Tân, chủ yếu là vì tiêu hao tinh lực của Trần Minh Tân, sợ anh mệt.
Còn Bùi Dục Ngôn thì hay lắm, biết rồi tình trạng của Trần Minh Tân không tốt, còn không mời mà đến hỏi đông hỏi tây, Trần Minh Tân cũng không nợ anh! Cô không muốn người không liên quan khiến Trần Minh Tân mệt.
Không chỉ Bùi Dục Ngôn, ngay cả Trần Minh Tân cũng hơi ngạc nhiên.
“Chồng tôi là một người bị hại, anh ấy cũng chỉ biết được nhiêu đó, anh có hỏi nữa cũng chỉ tiêu hao tinh lực của anh ấy mà thôi, có thời gian này còn không bằng anh đi thẳng đến nằm vùng ở trụ sở chính của Grissy điều tra chuyện này đi!”
Tô Ánh Nguyệt ngày càng ghét Bùi Dục Ngôn.
Người đàn ông bản thân cô cũng cẩn thận chăm sóc, sao có thể vì người khác mà bị mệt chứ.
Bùi Dục Ngôn nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
“Là tôi mạo muội rồi.”
Nói xong, anh ta hơi gật đầu với Trần Minh Tân rồi đứng dậy rời khỏi.
Mãi đến khi Bùi Dục Ngôn ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt vẫn có vẻ tức giận.
Trần Minh Tân còn chưa nói gì, Trần Mộc Tây đã cầm một cái bánh bao nhỏ chớp mắt nói: “Mặt của mẹ… bánh bao…”
“Ha ha!”
Ngay sao đó, Trần Minh Tân lập tức cười to.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, đúng lúc này Trần Mộc Tây lại nói: “Hết bánh bao rồi…”
Ý cậu bé là Tô Ánh Nguyệt nghỉ phồng má lên rồi.
“Đưa bánh bao này cho mẹ đi, con xem mẹ không vui rồi kìa.” Trần Minh Tân cười dỗ Trần Mộc Tây đưa bánh bao cho Tô Ánh Nguyệt.
Trần Mộc Tây nghe vậy, vội vàng ngoan ngoãn đưa bánh bao cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt không vui nhìn về phía Trần Minh Tân, kết quả anh đột nhiên đứng dậy, nghiêng người cách bàn ăn hôn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...