Tô Ánh Nguyệt không hài lòng với lời xin lỗi không chút thành ý của Vân Tiên Tiên.
Nhưng mà, Trần Minh Tân đã mở miệng trước cô: "Dọn sạch đại sảnh, không được có dù chỉ một hạt bụi."
Nói xong, lại bổ sung một câu: "Nam Sơn, anh dẫn người làm giám sát họ."
Nói xong, anh bèn kéo Tô Ánh Nguyệt lên lầu.
Tô Ánh Nguyệt nhịn một bụng tức giận, vừa khéo cũng có lời muốn nói với Trần Minh Tân, chỉ đành theo anh đi lên.
Vân Tiên Tiên nhìn hai người lên lâu, muốn đi theo.
Lại không ngờ, bị Nam Sơn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.
Anh ta nhét miếng vải vào tay Vân Tiên Tiên: "Cô Vân, cô nên dọn vệ sinh."
"Anh có ý gì, tôi là khách của Trần Minh Tân! Hơn nữa, ở đây không phải có người làm sao!" Buồn cười, cô ở nhà cũng là có người làm hầu hạ, bây giờ lại kêu cô dọn vệ sinh như người làm? Cô đương nhiên không đồng ý.
Nam Sơn nghe lời của cô ta, mày cũng không nhíu, tay khẽ dùng sức, kéo Vân Tiên Tiên sang một bên, giọng nói có vài phần nghiêm khắc: "Đây là lệnh của ông chủ, hơn nữa, họ là người làm nhà họ Trần, không phải người làm của Vân Tiên Tiên cô."
Lời này của Nam Sơn nói không uyển chuyển, chỉ thiếu trực tiếp mắng Vân Tiên Tiên không cần mặt mũi.
Vân Tiên Tiên vẫn không phục, nhưng phía trên có người làm và Nam Sơn nhìn, cô ta không có cách nào khác.
...
Trần Minh Tân dẫn Tô Ánh Nguyệt tới phòng ngủ.
Kết quả hai người vừa vào phòng, liền ngơ ngẩn.
Trong phòng ngủ cực kỳ lộn xộn, trên sàn, trên giường, trên sofa đều bày đủ loại quần, vớ...
Biểu cảm trên mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi mấy lượt, cuối cùng là lạnh lùng.
Trần Minh Tân giống như cũng bị tình huống trước mắt làm kinh ngạc.
Tô Ánh Nguyệt xoay người kéo cửa muốn đi ra, lại bị Trần Minh Tân nhanh chóng đè cửa lại, kéo cô lại, giọng nói có chút vội vàng: "Anh đã một tuần không ở nhà rồi."
Cho nên, anh không có ở cùng với Vân Tiên Tiên, anh chỉ là cho Vân Tiên Tiên mượn nhà.
Tô Ánh Nguyệt lúc này đang tức giận tới đỉnh đầu, nào quan tâm anh nói gì, nghiêng đầu hét lên với anh: "Liên quan cái rắm gì tới tôi! Anh buông ra cho tôi!"
Trần Minh Tân cũng không giận, vẫn kéo chặt cô, giọng bình tĩnh hơn một chút: "Em nghe anh nói trước."
"Được, tôi nghe anh nói, anh muốn nói gì, là chuyện của Lâm Mộc Tây có tiến triển, hay là muốn nói với tôi, anh cho người phụ nữ khác vào ở trong nhà như thế nào?"
Lúc Tô Ánh Nguyệt tức giận sắp bùng nổ, tốc độ nói cực kỳ nhanh.
Cô hoàn toàn không cho Trần Minh Tân cơ hội phản ứng nào, lại tiếp tục nói: "Không đúng, Lâm Mộc Tây vốn chính là con trai anh, nếu không phải tự anh không quản được đồ của mình, sao sẽ có con trai lớn như vậy? Chuyện đã rõ ràng như vậy còn có gì để điều tra! Tôi thật sự là đồ ngu!"
Cô thật sự ngu, Lâm Mộc Tây là con trai của Trần Minh Tân, đây là sự thật chắc như đinh đóng cột.
Nếu Trần Minh Tân thật sự chưa từng đụng vào người phụ nữ khác, sao sẽ có đứa con trai lớn như Lâm Mộc Tây?
Nhưng cô lại ngu ngốc kêu anh đi điều tra, sau khi điều tra rõ ràng cho cô lời giải thích là được.
Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, anh giải thích gì với cô?
Giải thích anh cho cô, chính là cùng ăn cơm với một người phụ nữ khác, còn cho người phụ nữ khác vào ở trong nhà!
Lời của Tô Ánh Nguyệt càng nói càng thái quá, Trần Minh Tân không nhịn được lớn tiếng ngăn cản cô: "Tô Ánh Nguyệt!"
"Hung dữ như vậy làm gì, tự mình làm ra đứa con trai, tự mình cho người phụ nữ khác vào ở, còn hung dữ với tôi!" Tô Ánh Nguyệt cũng không biết sức lực ở đâu, vừa dùng sức đã đẩy Trần Minh Tân ra.
Cô thật sự là chịu đủ rồi!
So với Trần Minh Tân, cô thật sự quá ngây thơ.
Cho dù sự thật điều tra rõ ràng thì như thế nào?
Lâm Mộc Tây là con trai ruột của Trần Minh Tân, con trai của anh và người phụ nữ khác, chuyện này vĩnh viễn chắn ngang giữa họ, đó là Trần Minh Tân phản bội tình cảm của cô.
Lúc cô mất đi đứa bé, anh đã lại để người phụ nữ khác có thai con của anh, trào phúng biết bao.
Trần Minh Tân tức giận hét lên: "Em câm miệng!"
Hai người đều ở trạng thái bạo nộ, cảm xúc đã mất khống chế.
Ưu nhã, lý trí...những thứ này cũng không còn.
Tô Ánh Nguyệt không chịu lùi bước, cô ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, giọng nói vô cùng sắc bén: "Sống với con trai anh đi! Sống với Vân Tiên Tiên đi!"
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô, không mở miệng.
Hô hấp của Tô Ánh Nguyệt cũng có chút nặng nề, đợi sau khi ổn định lại một chút, cô liền xoay người đi tìm hộ chiếu trong ngăn kéo.
Trần Minh Tân thấy rõ đồ trong tay cô, sắc mặt thay đổi: "Em muốn đi đâu?"
"Không cần anh quản!" Tô Ánh Nguyệt tránh tay Trần Minh Tân, đứng xa xa ở một bên, ánh mắt nhìn Trần Minh Tân lạnh nhạt lại khinh thường, giống như nhìn thấy đồ dơ bẩn gì đó.
Mặt Trần Minh Tân lóe lên ẩn nhẫn, nắm tay siết chặt, giọng trầm trọng: "Em cho rằng hôn nhân chỉ là trò chơi trẻ con, chỉ là bố trí sao? Em muốn đi đâu thì đi đó?"
"Anh có thể sinh con với người phụ nữ khác, tôi sao không thể có tự do của mình?" Trên mặt Tô Ánh Nguyệt là nụ cười tàn nhẫn: "Có lẽ tôi cũng có thể đi tìm người đàn ông khác sinh con, như vậy, giữa chúng ta mới có thể công bằng."
Nói xong, Tô Ánh Nguyệt cười ra tiếng.
Hơn nữa, càng cười càng khoa trương.
Bình tĩnh ẩn nhẫn trên mặt Trần Minh Tân, cuối cùng bị phá vỡ.
Anh tiến về phía trước hai bước, nắm Tô Ánh Nguyệt trực tiếp ném cô lên giường.
Mặt anh thịnh nộ, ngón tay thon dài sắc bén mà nhanh chóng cởi cà vạt và áo sơ mi của mình, giọng nói âm trầm làm người ta lạnh run: "Muốn sinh con với người đàn ông khác? Phải xem em có bản lĩnh rời khỏi người tôi không."
Tô Ánh Nguyệt nghe lời của anh, bất giác rùng mình.
Cô biết, Trần Minh Tân nói được làm được, anh càng tức giận, thì càng trở nên đáng sợ.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt kinh hoảng giơ tay đẩy anh ra, muốn bỏ chạy: "Anh muốn làm gì?"
Con người Trần Minh Tân đen như mực: "Làm chuyện chúng ta từng làm, chuyện em cũng rất thích."
Tô Ánh Nguyệt càng sợ hãi, cô ý thức được, Trần Minh Tân làm thật.
Chuyện này không giống bất cứ lần nào anh tức giận trước đây.
Trong ánh mắt anh có quyết tuyệt và hung ác, giống như cô không phải vợ anh, mà là kẻ thù của anh.
Tô Ánh Nguyệt thực ra có thể cầu xin anh, cô cầu anh, có lẽ anh sẽ mềm lòng.
Nhưng mà, cô không cảm thấy mình sai, tại sao lần nào cũng là cô cầu xin anh, đều là cô cúi đầu trước.
Cô không giãy giụa nữa, bình tĩnh nằm trên giường, âm trầm lên tiếng: "Trần Minh Tân, anh đừng hối hận."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...