Tô Ánh Nguyệt chỉ liếc Vân Tiên Tiên một chút liền trực tiếp lướt qua cô ta đi lên phía trước.
Vốn là Vân Tiên Tiên vẫn đang vênh váo hung hăng, bị cô nhìn một cái lại cảm thấy có chút thấp thỏm, không tự chủ được mà hụt hơi, muốn nói cái gì cũng không có can đảm nói ra.
Tô Ánh Nguyệt muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, kết quả nhìn hết một lượt cũng không thấy chỗ nào sạch sẽ.
Phẫn nộ trong lòng lại bốc lên một lần nữa, không hề có một giây phút nào dừng lại.
Một người giúp việc tinh mắt vội vàng đi lấy một cái khăn lau ghế sạch sẽ rồi mới đặt trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới ngồi xuống lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Minh Tân.
Khá bất ngờ là điện thoại được nhận rất nhanh.
"Có việc à?"
Đây hoàn toàn là lời dạo đầu như trước kia, vẫn là tiếng nói êm tai của trước kia.
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt rất lạnh lùng: "Tốt nhất là bây giờ anh về đây một chuyến đi, nếu không tôi cũng không xác định được tôi sẽ xử lý đám người này như thế nào đâu."
Nói xong cô liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt nhìn đám người trong phòng khách một lượt, mặt ai cũng trẻ trung, có vẻ đều là bạn học bằng tuổi với Vân Thiên Thiên.
Bởi vì nguyên nhân trên cánh tay vẫn còn vết sẹo, cho nên gần đây Tô Ánh Nguyệt đều chọn những bộ quần áo có thể che tay. Hôm nay cô mặc một chiếc váy, là loại trông khá kín đáo, như vậy càng làm nổi bật lên thân hình tinh tế của cô.
Váy dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết, dưới chân là giày cao gót màu đen.
Tóc tóc dài màu đen xõa tung ở đầu vai càng tăng thêm cảm giác thần bí gợi cảm, cô ngồi xuống đó, ánh mắt lạnh lùng quét về phía đám người, thần sắc không tự chủ có chút hung dữ.
Những người bị cô nhìn đều không tự chủ mà rụt cổ lại, cảm thấy có một loại áp bức Lạnh buốt.
Đương nhiên Vân Tiên Tiên cũng cảm nhận được khí thế phát ra trên người Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng mà tiệc này là do cô ta tổ chức, đây đều là bạn của cô ta, bọn họ đều rất ghen tị cô ta có thể ở trong một biệt thự sang trọng, kết quả toàn bộ đã bị Tô Ánh Nguyệt hủy sạch sẽ.
Cho dù nói như thế nào thì cô ta cũng muốn lật lại một ván.
Vân Tiên Tiên khoanh tay đi tới, thần sắc kiêu căng: "Cái người phụ nữ này, rốt cuộc cô muốn làm gì đây hả? Trần Minh Tân còn để cho cô quay về đây à? Cô đột nhiên trở về còn kiêu ngạo như vậy, cô dọa bạn của tôi rồi đó."
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lời này chỉ cảm thấy buồn cười.
Mà cô cũng hoàn toàn chính xác bật cười lên: "Nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về lúc đó."
Vân Tiên Tiên biết Tô Ánh Nguyệt đang cười nhạo cô ta, cô ta thẹn quá hóa giận rống to: "Cô cười cái gì, xin lỗi bạn của tôi ngay."
Vân Tiên Tiên mời bạn bè đến mở tiệc trong nhà của cô, làm cho nhà của cô trở thành một mớ hỗn độn, không hề biết thân biết phận mà còn kêu cô xin lỗi?
"Đã muốn nói xin lỗi thì cũng phải có thứ tự trước sau." Tô Ánh Nguyệt nói xong liền đưa tay ôm Thịt Bò qua, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng lại mang theo một khí thế không thể kháng cự được: "Tôi không biết là ai trong đám các người đã ra tay làm con chó của tôi biến thành như thế này, tôi còn chưa yêu cầu gì, bây giờ nói xin lỗi chó của tôi mau, cầu xin nó tha thứ là được rồi, nếu không làm được thì ai trong các người cũng đừng nghĩ đi khỏi đây được."
Vân Tiên Tiên cảm thấy Tô Ánh Nguyệt đang kiểu chuyện bé xé ra to, khinh thường mở miệng: "Không phải chỉ là một con chó thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ."
Không phải chó là để đùa giỡn à.
"Một con chó cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng trong mắt của tôi thì cô Vân đây không hề bằng một con chó." Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn Thịt Bò tràn đầy dịu dàng.
Thịt Bò cũng thuận theo mà ngồi chồm hổm bên cạnh cô, ngoan ngoãn đáng yêu cực kỳ.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh của xe.
Cả người Tô Ánh Nguyệt hơi cứng đờ, cô biết là Trần Minh Tân đã trở về.
Cô hướng mặt ra ngoài cửa sổ sát đất, đúng lúc nhìn thấy Trần Minh Tân và Nam Sơn đang bước vào nhà.
Trần Minh Tân vẫn mặc một thân âu phục màu đen, vóc dáng cao ráo thẳng tắp, khí chất bất phàm, trông rất chói mắt.
Lúc Vân Tiên Tiên nhìn thấy Trần Minh Tân, sắc mặt của cô ta liền tái đi, nhanh chóng nhìn qua phía Tô Ánh Nguyệt một chút, đột nhiên lại hung hăng tát một bàn tay lên mặt của mình rồi sau đó liền chạy ra phía cửa.
Trần Minh Tân vừa mới đẩy cửa bước vào đã có một bóng người lao về phía anh.
Anh không kịp tránh đi, cưỡng ép đỡ lấy Vân Tiên Tiên.
Vân Tiên Tiên nắm chặt quần áo của anh, khóc lóc như mưa: "Anh Trần, thật sự xin lỗi, em biết sai rồi... em không nên tự ý dẫn bạn bè về biệt thự làm cho biệt thự náo loạn như vậy..."
Trần Minh Tân hung hăng nhíu mày đưa tay muốn đẩy người trong ngực ra, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Sắc mặt cô nặng nề ngồi ở chỗ đó, không hề nhúc nhích, nhưng anh biết cô đang rất tức giận.
Đúng lúc này Tô Ánh Nguyệt cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt của cô chỉ chạm mắt anh một giây liền dời đến trên người của Vân Tiên Tiên.
Vân Tiên Tiên vẫn còn đang khóc lóc kể lể trong ngực của Trần Minh Tân, nhưng Trần Minh Tân lại không hề đẩy cô ta ra.
Lúc này Trần Minh Tân cũng kịp phản ứng Vân Tiên Tiên vẫn còn đang trong ngực của anh.
Anh ghét bỏ đẩy mạnh Vân Tiên Tiên ra.
Ánh mắt Vân Tiên Tiên mông lung, vô cùng đáng thương gọi anh: "Anh Trần..."
Trần Minh Tân cũng không muốn nhìn cô ta thêm một cái nào, liền nhanh chân đi về phía Tô Ánh Nguyệt.
Anh đứng trước mặt Tô Ánh Nguyệt, im lặng mấy giây mới mở miệng nói: "Về rồi ư?"
Ngay cả một ánh mắt dư thừa mà Tô Ánh Nguyệt cũng không muốn cho anh.
Ánh mắt của cô rơi vào những người khác đang ở trong phòng: "Nói xin lỗi chó của tôi ngay."
Lúc này Trần Minh Tân mới nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Thịt Bò, sắc mặt trầm xuống, quay đầu trầm giọng nói: "Là ai làm?"
"Anh Trần, chẳng qua bọn em cảm thấy..." Lúc này Vân Tiên Tiên đang chật vật đứng dậy từ dưới đất.
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Trần Minh Tân đánh gãy lời: "Là cô làm?"
Không đợi Vân Tiên Tiên mở miệng, anh lại nói tiếp: "Xin lỗi đi."
"Em..." Vân Tiên Tiên đã ở trong biệt thự mấy ngày, cảm thấy Trần Minh Tân đối xử với cô ta ít nhiều gì cũng có chút khác biệt, còn đang muốn mở miệng giảo biện.
Nam Sơn vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng, đi đến trước mặt Vân Tiên Tiên đưa tay đỡ cô ta lên, cưỡng chế lôi cô đến trước mặt Thịt Bò: "Cô Vân, thời gian của chúng tôi rất quý giá, mong cô xin lỗi Thịt Bò trước đi."
Thịt Bò nhìn thấy Vân Tiên Tiên liền la ư ử một tiếng rồi trốn ra sau lưng của Tô Ánh Nguyệt.
Vân Tiên Tiên khẩn cầu nhìn về phía Trần Minh Tân, cô ta vừa mới đánh mình một bạt tay chính là muốn để cho Trần Minh Tân hiểu lầm do Tô Ánh Nguyệt đánh, cô ta cảm thấy không có người đàn ông nào thích phụ nữ thô lỗ, thêm vào chuyện cô ta đang khóc lóc cũng có thể coi như bỏ qua.
Nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trần Minh Tân, cô ta mới phát giác do mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Vân Tiên Tiên vẫn là thấy không cam tâm: "Em không có ức hiếp nó, là bọn họ..."
Trần Minh Tân quay đầu nhìn một đám người đang co rúm lại một chỗ, những người kia thấy Trần Minh Tân nhìn thì rụt rụt vai lại, trong đó có một cánh tay run run chỉ Vân Tiên Tiên: "Đều là do Tiên Tiên kêu chúng tôi làm..."
Vân Tiên Tiên nghe thấy như vậy, hận không thể nuốt người kia vào bụng...
Nhưng cô ta biết thái độ của Trần Minh Tân đã rất rõ ràng, anh đang giúp Tô Ánh Nguyệt, sẽ không giúp cô ta.
Cô ta cắn răng, cúi đầu: "Xin lỗi..."
Thế mà lại để cô ta xin lỗi một con chó!
Vân Tiên Tiên là người nhỏ nhất trong gia đình nên cũng được chiều chuộng mà lớn lên, từ nhỏ chưa từng chịu đựng loại nhục nhã này, cô ta đã ghi hận Tô Ánh Nguyệt trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...