Tô Ánh Nguyệt nói xong lại lấy hộp sữa bò cuối cùng bỏ vào trong tủ, hung hăng đóng cửa tủ lạnh lại, đẩy Trần Minh Tân ra phía sau rồi đi nấu nước.
Những động tác này cô làm liền tù tì một mạch, vừa ăn khớp lại vừa lạnh lùng.
Sắc mặt Trần Minh Tân chìm xuống, hai tay để ở bên người không tự chủ nắm chặt lại.
"Không phải đồ vật quan trọng gì?" Âm thanh của anh có chút thấp, giống như đang hỏi Tô Ánh Nguyệt, lại giống như là đang lẩm bẩm.
Tô Ánh Nguyệt đưa lưng về phía anh, sau khi đun nước nóng cũng đứng ở nơi đó không hề cử động.
Cô cũng nghe lời mà Trần Minh Tân nói, trên mặt hiện lên chút do dự, sau đó lại biến mất.
Đã mấy ngày trôi qua, rốt cuộc Trần Minh Tân cũng đã đến tìm cô, nhưng không phải đến để giải thích bất cứ chuyện gì với cô mà chỉ là đến để hỏi cô chỗ mua cà vạt ở đâu.
Nếu quả thật yêu quý thì sao lại làm mất được chứ?
Mặc dù cô biết Trần Minh Tân không quan tâm một cái cà vạt nho nhỏ như vậy, nhưng khi nghe chính miệng anh nói đã làm mất rồi, trong lòng Tô Ánh Nguyệt liền có cảm giác tức giận và mất mát không nói nên lời.
Đã làm mất rồi vậy thì cứ bỏ đi.
"Không có chuyện gì khác thì anh cứ về đi." Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Mặt Trần Minh Tân không có biểu cảm nhìn cô: "Vẫn là không có ý định quay về?"
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lời này, cô tức giận vô cùng mà bật cười: "Trần Minh Tân, lời này của anh là có ý gì?"
Giọng nói của anh nghe ra giống như đang trách cô tự mình gây sự cố chấp đòi dọn ra ngoài.
Cô nhớ kỹ ngay từ đầu là bởi vì chuyện của Lâm Mộc Tây, sau khi hai người bọn họ đã thương lượng xong, Trần Minh Tân cũng đã đồng ý tạm thời tách ra cho nên cô mới dọn ra ngoài.
Mà bây giờ từ trong miệng của anh lại biến thành cô cố tình gây sự?
"Vậy anh về trước đây." Trần Minh Tân nhìn cô một cái liền nhanh chân bước ra khỏi cửa.
Tô Ánh Nguyệt hung hăng cắn môi, nhịn không được mà cất giọng hỏi anh: "Chuyện giữa anh và Vân Tiên Tiên là như thế nào?"
Rốt cuộc cô vẫn hỏi ra khỏi miệng.
Cho dù biểu hiện của cô có bao nhiêu bình tĩnh và tự tin khi đối mặt với sự khiêu khích của Vân Tiên Tiên đi nữa, nhưng khi đứng trước mặt của Trần Minh Tân cũng không hề tồn tại nữa.
Trần Minh Tân nghe vậy mới hơi dừng chân lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên chút nghi ngờ, lại giống như không biết Vân Tiên Tiên là ai, rất nhanh lại khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Sau đó Tô Ánh Nguyệt nghe giọng nói đạm mạc của Trần Minh Tân vang lên: "Một người bạn."
Nói xong liền đi khỏi.
"Cạch."
Tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng vang lên, Tô Ánh Nguyệt mới đột nhiên hoàn hồn lại.
Bạn? Anh đang chỉ Vân Tiên Tiên?
Trần Minh Tân trông giống như là người không có việc gì, mà chuyện cô muốn biết anh đều không hé răng một chữ nào.
Mà cô cũng không biết mục đích hôm nay anh tới đây là gì.
"Ục ục."
Nước trong ấm đã sôi rồi, Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới lấy lại tinh thần.
...
Cả đêm Tô Ánh Nguyệt điều lúc ngủ lúc tỉnh, ngủ không được ngon giấc.
Sáng ngày hôm sau cô đi làm như thường lệ.
Lúc đi đến cửa tiểu khu, vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại.
Sau một giây, một bóng dáng quen thuộc đã bước xuống từ trên xe.
Là Tô yến Nhi.
Tô yến Nhi mang theo vẻ mặt hốt hoảng bước xuống xe, mặt trắng tát như tờ giấy, một bộ dạng rất gấp gáp hoảng loạn nên cũng không nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày lại, không phải bây giờ Tô yến Nhi hẳn là ở bệnh viện hay sao?
Nghĩ như vậy cô mới cất giọng gọi Tô yến Nhi.
"Tô yến Nhi."
Cả người Tô yến Nhi cứng đờ, nhanh chóng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người kêu mình là Tô Ánh Nguyệt mới thở dài một hơi.
Đầu tiên là cô nhìn quanh bốn phía, sau đó mới nói: "Là cô à, sớm như vậy."
"Sao chị lại xuất viện rồi?" Tô Ánh Nguyệt biết hiện tại Tô yến Nhi nên ở bệnh viện theo dõi mới đúng.
"Tôi...” Biểu cảm trên mặt Tô yến Nhi chợt thay đổi, cắn môi không nói gì, dường như có chút khó mà mở miệng.
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến những lời mà hôm qua cô nghe hai người Tô Thành và Tô Nguyên Minh nói ở trong bệnh viện.
Cô không xác định được có phải bởi vì chuyện này cho nên Tô yến Nhi mới gấp gáp chạy khỏi bệnh viện hay không.
Nhưng mà Tô yến Nhi đã không nói thì cô cũng không chủ động hỏi.
Cô cười một cái: "Tôi phải đến công ty làm việc."
Thấy Tô yến Nhi vẫn không có ý muốn nói chuyện, Tô Ánh Nguyệt quay người muốn đi.
"Ánh Nguyệt." Tô yến Nhi đột nhiên gọi cô lại.
Tô Ánh Nguyệt dừng bước nhìn về phía Tô yến Nhi, ra hiệu cho cô ta có lời gì thì cứ nói.
"Tôi... định ra nước ngoài, hôm nay phải đi." Lúc Tô yến Nhi mở miệng nói chuyện thì giọng nói hơi chần chờ, nói đến phần sau giọng nói càng trở nên kiên định hơn.
Tô Ánh Nguyệt nghe đến đó cũng đã xác định được Tô yến Nhi đang tránh Tô Thành và Tô Nguyên Minh.
Có chút đáng buồn, cũng có chút buồn cười.
"Ừm, lên đường bình..." Tô Ánh Nguyệt vẫn còn chưa nói xong, ánh mắt ngưng lại rơi vào phía sau lưng Tô yến Nhi, ngưng trọng mở miệng: "Có lẽ là chị không đi được rồi."
Tô yến Nhi nghĩ đến cái gì đó liền quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Tô Thành dẫn theo người đi về phía bên này.
Cơ sở nền móng của nhà họ Tô vững chắc, cho dù Tô thị bị thu mua với giá thấp nhưng vẫn có những nguồn thu kinh tế khác, muốn khống chế một Tô yến Nhi vẫn thừa sức.
Giọng nói của Tô yến Nhi theo đó mà phát run: "Ông nội..."
"yến Nhi, sức khỏe còn chưa tốt sao lại chạy lung tung, trước kia con rất ngoan mà, nghe lời của ông nội, về bệnh viện đi." Tô Thành chậm rãi đi đến gần, lúc thấy rõ Tô Ánh Nguyệt đang đứng ở phía sau lưng của Tô yến Nhi, mặt mo liền trầm xuống.
Tô yến Nhi lắc đầu: "Con không về đâu."
Tô Thành sẽ để cô ta bỏ đứa nhỏ này, gả cho một cậu con trai của nhà giàu mới nổi, cô không muốn đâu.
Hai mươi sáu năm nay cuộc sống của cô đã trở thành một bi kịch, người không ra người quý không ra quỷ, cô ta không muốn đến cả cuộc sống sau này của mình cũng bị người nhà họ Tô sắp xếp, lại tiếp tục kéo dài bi kịch. Cô ta không muốn như vậy.
Ánh mắt của Tô Thành nhanh chóng rời khỏi người Tô Ánh Nguyệt, làm bộ như không nhìn thấy cô, sau đó nói với Tô yến Nhi: "Con không có lựa chọn nào khác."
Tô yến Nhi không phải là người ngốc, cô ta biết người duy nhất có thể giúp cô ta chỉ có Tô Ánh Nguyệt.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu: "Tô Ánh Nguyệt, cô có thể giúp tôi một lần không?"
Tô Ánh Nguyệt có chút do dự.
Nhưng nghĩ lại cô đã từng cứu Tô yến Nhi trong tay Trần Minh Tân, lại giúp cô ta thêm một lần nữa cũng không có gì không được.
Huống hồ gì cùng là phụ nữ với nhau, đến cùng Tô Ánh Nguyệt vẫn không đành lòng.
Trong ánh mắt khẩn cầu của Tô yến Nhi, cô đi lên phía trước đứng trước mặt Tô Thành: "Ông Tô à, đều lớn tuổi như vậy rồi mà cũng không muốn tích đức cho mình à? Tô yến Nhi là cháu gái ruột của ông, cũng lớn lên trong sự yêu thương đùm bọc của ông, chẳng lẽ bây giờ chị ấy trong mắt ông cũng chỉ là một một công cụ để mình đạt được lợi ích hay sao?"
Ngay cả tiếng ông cô cũng không gọi, bởi vì cô đã sớm không xem Tô Thành là ông của mình.
Sắc mặt Tô Thành rét run, tức giận đến nỗi cả lông mày cũng giật giật: "Cô cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô rồi, nên đừng có nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tô."
"Được, vậy chúng ta sẽ bàn chuyện khác."
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt mang theo thần sắc giải quyết việc chung: "Tôi trả một nửa cổ phần của Tô thị lại cho ông, ông thả Tô yến Nhi ra nước ngoài, sau này mặc kệ chị ấy sống chết như thế nào cũng không hề liên quan đến nhà họ Tô các người."
Dù có trả một nửa cổ phần lại cho Tô Thành thì Tô Ánh Nguyệt vẫn có thể kiếm lời được, dù sao cô cũng không có quá nhiều tinh lực đi quản lý Tô thị, còn chuyện ném cho Tô Thành quản lý cũng không phải là một chuyện xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...