Ông Xã Thần Bí

Vào lúc này, một chiếc xe ô tô đậu kế bên.

Aika nhét Tô Ánh Nguyệt vào trong xe.

Cô ta rất khỏe, hành động vừa nhanh nhẹn lại vừa thô lỗ.

Tô Ánh Nguyệt bị ném vào trong xe, tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh.

Tô Ánh Nguyệt ráng sức giẫy giụa, bàn tay bấu víu lấy khung cửa xe ô tô, nhìn thấy bóng dáng Trần Minh Tân mỗi lúc một nhỏ dần.

Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trong đôi mắt xanh thẫm của Aika, cô ta chỉ dùng sức một tay là đã kéo cô xuống được ngay: “Đừng từ chối thẳng thừng như thế, chỉ muốn mời cô đến nước J làm khách mà thôi.”

Tô Ánh Nguyệt bị đau, một bên tay bị thương, hoàn toàn không hề có sức chống đỡ.

“Tô Ánh Nguyệt!”

Cô láng máng nghe thấy tiếng của Trần Minh Tân, nhưng rồi giọng nói của anh tan chóng tan biến.

Tô Ánh Nguyệt bị Aika kềm chế, cô bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn cô ta: “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”

“Khi nãy tôi đã nói rồi đó, chỉ muốn mời cô đến nước J du lịch một lần thôi, cô không cần phải tức giận đến vậy đâu, tôi sẽ không làm khó cô, hơn nữa, Trần Minh Tân sẽ đến nhanh thôi.”

Aika nói dứt lời, không biết cô ta lấy sợi dây thừng từ đâu ra mà nhanh chóng kéo hai tay Tô Ánh Nguyệt ra sau lưng, trói chặt lại với nhau.

“Nếu không muốn chịu khổ thì đừng động đậy.” Cô ta vừa nhanh nhẹn trói cô lại, vừa nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt.

Tốc độ của Aika rất nhanh, Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra.


Cộng với vết thương trên tay, cô phản xạ có điều kiện mà nằm yên, đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì Aika đã trói xong rồi.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy cách trói người vừa chắc chắn vừa nhanh nhẹn của cô, đến giẫy giụa cũng lười.

“Aika!”

“Đừng lớn tiếng như thế, nghe đây.”

Aika quay đầu lại liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt cô ta có vẻ rất đỗi thờ ơ, dường như cảm thấy hai tay Tô Ánh Nguyệt đã bị trói thì không cần lo lắng cô sẽ bị đi mất nữa.

Rồi sau đó, cô ta lấy một điếu thuốc từ trong túi xách ra, châm lên.

Tô Ánh Nguyệt không tin Aika sẽ không làm khó cô.

Cô khẽ nhấc đôi tay bị trói của mình lên, ròi hỏi Aika: “Không làm khó tôi là thế này đây à?”

Aika không để ý đến cô nữa, chỉ nói với tài xế đằng trước mặt: “Lái nhanh lên một chút.”

“Sắp ra đến sân bay rồi.” Tài xế cũng là người nước J, nói bằng tiếng nước J.

Tô Ánh Nguyệt hiểu những gì họ nói, trong lòng cô thấy hơi ngạc nhiên, phía bên này là ga xe lửa, sân bay ở đâu ra?

Một lát sau, chiếc ô tô dừng lại.

Tô Ánh Nguyệt bị Aika kéo xuống xe, cô ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy chiếc máy bay tư nhân nhỏ đang ở trước mặt.

Gương mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ kế bên ga xe lửa ở thành phố Vân Châu lại có sân bay tư nhân nhỏ.

“Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô kìa, đây là sân bay tư nhân của Trần Minh Tân, đến chuyện này mà cô cũng không biết ư?” Aika kéo Tô Ánh Nguyệt đi về phía sân bay.

Vốn dĩ Tô Ánh Nguyệt còn muốn kéo dài thời gian một chút, nhưng Aika cao hơn cô, cũng khỏe hơn cô, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không có sức phản kháng.

Cô bị Aika kéo lên máy bay, gương mặt đong đầy vẻ bất mãn.

Trong lòng lại đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của Aika, đây là sân bay tư nhân của Trần Minh Tân.

Nhưng mà, ngay từ ban đầu Trần Minh Tân đã tỏ vẻ không thích Aika cho mấy rồi kia mà, sao có thể nói cho cô ta biết anh có sân bay tư nhân ở đây, đến cô cũng không biết được chuyện này.

Dường như Aika nhìn ra được thắc mắc của cô.

Lúc ấy, Aika kéo cô lên máy bay, đi đến trước khoang máy bay.

“Trần Minh Tân cho rằng chỉ cần ném tôi cho thuộc hạ của anh ta thì tôi sẽ không đạt được mục đích của mình nữa, nhưng anh ta xem thường tôi quá, chỉ cần tùy tiện ném người bên cạnh anh ta ra, tôi có thể moi được thứ có giá trị trên người cậu ta ngay.”

Aika nở nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười của cô ta pha lẫn vẻ gian xảo.

Đây nào có phải làm Aika mà Tô Ánh Nguyệt đã quen biết lúc trước.

Trước đây cô luôn cho rằng Aika là một người lương thiện và chính trực, sao có thể để lộ ra vẻ mặt này kia chứ.


Tô Ánh Nguyệt thầm cảm thấy kinh ngạc, nhưng cô không biết rốt cuộc Aika muốn làm gì, chỉ đành quanh co: “Vậy à?”

“Nhưng mà, giá trị của cô còn lớn hơn bất cứ kẻ nào.”

Aika tủm tỉm cười, rồi đứng dậy đi lấy rượu vang đỏ mà người hầu đem đến.

Cô ta hớp một ngụm, đi hai bước, đến ngồi trước ghế sô pha trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt chăm chú rồi chợt phì cười: “Nếu biết sớm thì hồi đó tôi đầu cần phải tốn sức quan tâm đến Trần Minh Tân làm chi, cái tên vừa không lịch thiệp vừa khó tính ấy không phái là gu của tôi.”

Tô Ánh Nguyệt hỏi lại như ngộ ra điều gì: “Bởi thế, cô muốn tiếp cận tôi à.”

“Cũng có thể nói thế.”

Aika đặt ly rượu chân cao trong tay mình xuống, không hề che giấu vẻ tán thưởng tràn trề trong đôi mắt xanh sẫm: “Thực chất, cho dù cô không phải là vợ của Trần Minh Tân thì tôi cũng sẽ thích dạng người như cô, xinh đẹp, lương thiện, ngay thẳng…tôi rất tán thưởng những người có phẩm chất tốt đẹp.”

Tô Ánh Nguyệt ngoảnh đầu nhìn cô ta, lười không muốn nghe mấy lời vòng vo mà cô ta đang nói với cô.

Những gì Aika nói, cô không tin một chữ nào.

Cô nhớ rằng Trần Minh Tân đã từng nói rằng: “Trong tay Aika có một nhánh quân đội.”

Aika không phải là công chúa bình thường của Hoàng thất.

Tối hôm qua mấy người họ tụ tập chơi mạt chược, đột nhiên Aika tức giận bỏ đi, cũng có thể cô ta muốn thương lượng gì với Trần Minh Tân nhưng mà đã thất bại.

Trước đây cô ta và Trần Minh Tân đã từng bắt tay hợp tác, có khi lần này cô ta đến nước Z là để tìm Trần Minh Tân, bàn chuyện hợp tác cũng nên.

Cô ta muốn kiếm thứ gì đó từ người Trần Minh Tân, hoặc là, cô ta muốn mượn sức của Trần Minh Tân để giúp cô ta làm thứ gì đó.

Mà Trần Minh Tân lại không muốn như thế, cô ta bèn quay sang tìm Tô Ánh Nguyệt.

Aika thấy Tô Ánh Nguyệt im lặng, bèn ngoảnh đầu sang hỏi cô: “Thế nào? Giận à?”


Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh: “Lẽ nào tôi phải cười với cô, còn phải vui vẻ à? Bây giờ cô bắt được tôi, muốn uy hiếp chồng tôi làm chuyện mà anh ấy không muốn, tôi không thể không giận dữ, cũng hoàn toàn không thể cười với cô được.”

Dường như Aika suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới gật gù như thể đúng là thế: “Dường như cô nói cũng có lý.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô hoàn toàn không hiểu nổi Aika.

Có thể nói là Aika đã bắt cóc cô, cô nên căm ghét Aika, nên hận Aika mới đúng.

Nhưng mà, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy mình không hận cô ta nổi.

Aika nhếch môi cười lạnh: “Nhưng mà, Trần Minh Tân cũng chẳng phải là loại tốt lành gì, trước đây tôi hợp tác với anh ta, thiệt thòi không ít đâu.”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy thế, giọng nói có vẻ đắc ý: “Hỏi sư mượn lược, đúng là đáng đời cô.”

Aika nghe cô nói thế, rốt cuộc sắc mặt cũng thay đổi một cách vi diệu: “Cô câm miệng!”

Tô Ánh Nguyệt vẫn tiếp tục nói như thể không hề sợ chết: “Cô không thắng nổi Trần Minh Tân, còn không cho tôi nói sự thật à?”

“Tôi kêu cô câm miệng! Cô mà còn không nghe lời nữa, tôi sẽ ném cô xuống máy bay ngay!” Rõ ràng Aika đã nổi giận.

Tô Ánh Nguyệt nhún vai, vẻ mặt rất đỗi kiêu ngạo: “Cô có thể thử ném tôi xuống! Còn việc Trần Minh Tân sẽ làm gì cô thì tôi không chắc đâu.”

Thực chất cô vẫn cảm thấy hơi chột dạ, máy bay vừa mới cất cánh, nếu như Aika thật sự tức giận, cũng có thể cô ta sẽ ném cô xuống.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy, Aika không dám làm vậy.

Thực tế đã chứng minh rằng Aika thật sự không dám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui