Ông Xã Thần Bí

Aika cau mày muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy Tô Ánh Nguyệt đang kéo cánh tay của cô ta.

Cô ta chau mày nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt lắc đầu với Aika: “Đừng để ý đến cô ta.”

Aika hứ một tiếng sau đó dựa ra sau, quả thực không nói gì nữa.

Tô Yến Nhi không biết thân phận của Aika, mục tiêu là Tô Ánh Nguyệt.

“Tô Ánh Nguyệt, cô đây là ý gì? Cho dù nói thế nào tôi cũng là chị họ của cô!” Lời này của Tô Yến Nhi có vẻ rất yếu ớt.

Cô ta chỉ là không cam lòng.

Cô ta từng kiêu ngạo vì thân phận cô hai của nhà họ Tô, nhưng bây giờ Tô thị đã bị người ta thu mua rồi.

Sau này, cô ta cảm thấy bản thân ít nhất cũng là mợ chủ của nhà họ Huỳnh, thân phận này ở thành phố Vân Châu tính ra cũng không thấp.

Thế nhưng Huỳnh Thư Triết lại là hung thủ giết người, hãm hại Tô Chí.

Trong chớp mắt, cô ta mất hết tất cả.

Trong bụng lại còn giữ một nghiệt chủng.

Lần đó lúc cô ta đi tìm Tô Thành, Tô Thành không cẩn thận đẩy cô ta một cái khiến cô ta suýt chút nữa mất con.

Nhưng là đứa nhỏ này mạng lớn vẫn còn sống.

Tiếp theo đó Huỳnh Thư Triết xảy ra chuyện, cô ta muốn bỏ đứa bé này.

Nhưng là bác sĩ nói nếu cô ta bỏ đứa bé này thì sau này rất khó mang thai.

Cô ta muốn làm mẹ, ít nhất cô ta sinh đứa bé này ra nhà họ Huỳnh vẫn nhận.


Huỳnh Tiến Dương sẽ không ngốc đến nỗi tung ra chuyện cô ta cắm sừng anh ta.

Bây giờ người duy nhất cô ta có thể dựa vào chính là Huỳnh Tiến Dương.

“Chị họ?” Tô Ánh Nguyệt hờ hững nói: “Ba tôi đã chết rồi, tôi không có quan hệ gì với người nhà họ Tô.”

Ting…

Lúc này cửa thang máy mở ra.

Tô Ánh Nguyệt kéo Aika đi ra ngoài.

Cũng không biết Huỳnh Tiến Dương chạm phải sợi dây thần kinh nào, anh ta đột nhiên vọt lên hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Ba tôi cũng đã chết rồi, cô vui lắm nhỉ?”

“Niềm vui của tôi không đê tiện đến mức xây dựng trên cái chết của người khác.” Tô Ánh Nguyệt thấy Huỳnh Tiến Dương thì lại thấy phiền.

“Nếu lúc đó không phải cô và Trần Minh Tân buộc ba tôi công khai xin lỗi thì ông ấy sẽ không chết trong tù! Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, tại sao cô cứ muốn bám lấy không tha chứ? Cô…”

Tô Ánh Nguyệt lạnh mặt nhìn Huỳnh Tiến Dương, cắt ngang lời anh ta: “Anh đúng là đau khổ vì cái chết của ba anh sao? Anh chẳng qua chỉ là không cam lòng từ cậu hai nhà họ Huỳnh trở thành con của một hung thủ giết người thì đúng hơn.”

“Cô!”

Tô Ánh Nguyệt lập tức nói trúng suy nghĩ trong lòng Huỳnh Tiến Dương, mặt anh ta trắng bệch, nhìn Tô Ánh Nguyệt.

“Còn nữa mặc kệ chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm tôi vẫn muốn trả lại sự trong sạch cho ba tôi, cho dù ông ấy đã chết cũng phải làm thế!”

Tô Ánh Nguyệt tăng cao âm lượng, giọng nói toát lên vẻ đau lòng.

Cô đúng là vô cùng may mắn trước đây lúc cô thích Huỳnh Tiến Dương thì Huỳnh Tiến Dương lại không có ý với cô.

Nếu cô và Huỳnh Tiến Dương ở bên nhau, cô sống hết đời với một người đàn ông như vậy không bằng chết đi cho rồi.

“Cô còn không phải như thế sao? Sở dĩ cô muốn điều tra chuyện của ba cô còn không phải là vì không muốn đội tội danh con gái của kẻ giết người sống hết đời?”

Huỳnh Tiến Dương cảm thấy Tô Ánh Nguyệt và anh không có gì khác nhau.

“Xin đừng nên chụp cái tam quan nát của anh lên người tôi. Nếu ba tôi đúng là làm chuyện kia tôi sẽ chuộc tội cho ba. Nhưng ông ấy không làm. Nếu ông ấy không làm thì tôi nhất định phải điều tra rõ ràng để trả lại trong sạch cho ba tôi. Huỳnh Tiến Dương, nếu anh cứ giữ bộ dạng này mãi thì Huỳnh thị cuối cùng cũng bị hủy trong tay anh thôi.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cho dù chỉ nhìn Huỳnh Tiến Dương thêm một cái nữa thôi cô sẽ nôn mất.

Sau khi hai người đến phòng bao, Aika cũng không hỏi Tô Ánh Nguyệt chuyện xảy ra vừa nãy, chỉ là nói chuyện phiếm với cô.

Đợi đến khi Trần Minh Tân qua đây, nhìn thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện rôm rả, sắc mặt anh bỗng nhiên đen thui.

Anh híp mắt, trong con ngươi lóe lên ánh sáng rét lạnh: “Không phải cô sẽ đến trễ nửa tiếng sao?”

Aika liếc mắt nhìn anh, đôi mắt màu xanh biếc có vẻ rất chân thành: “Nhưng tôi muốn đến sớm để nói chuyện với Ánh Nguyệt, anh cũng biết ở nước Z tôi không có bạn.”

“Cô ở nước Z không có bạn thì liên quan gì đến người phụ nữ của tôi?”

Aika hất cằm lên: “Người phụ nữ của anh chính là bạn của tôi.”

Tô Ánh Nguyệt ho nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hai người mới yên tĩnh lại.


Bởi vì Tô Ánh Nguyệt bị thương một tay, cho nên suốt bữa cơm Trần Minh Tân đều gắp thức ăn, lột vỏ tôm cho cô, chăm sóc rất chu đáo.

Aika ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, con mắt cũng sắp rớt ra ngoài rồi.

Đây là Trần Minh Tân trong ấn tượng của cô ta sao?

Gặp quỷ rồi!

Cô ta cũng lờ mờ hiểu rõ lúc ở Cảnh Thành, sao Tô Ánh Nguyệt lại chắc chắn nói Trần Minh Tân sẽ không đánh mình như vậy.

Quả thực là…đáng sợ!

Lúc này cửa phòng bao mở ra.

Nam Sơn đẩy cửa đi vào.

Anh ta là đặc biệt đến đưa rượu.

Bình thường ông chủ rất ít khi đích thân chiêu đãi khách, vì vậy lúc nãy khi ông chủ dặn dò anh ta đưa rượu đến anh ta cũng không nghĩ nhiều.

“Ông chủ, có cần rót rượu không?”

“Ừm, rót đi.” Trần Minh Tân hờ hững đáp một tiếng, ánh mắt hơi lóe lên.

Nam Sơn cầm bình rượu rót từ phía Aika qua.

Lúc anh ta ngẩng đầu lên thì thấy rõ mặt của Aika, trên mặt lóe lên vẻ sợ hãi: “Công chúa Aika!”

“Anh biết tôi?” Aika nhìn Nam Sơn ánh mắt sáng rực.

Giọng nói của Nam Sơn hơi run run: “Đương nhiên.”

Anh ta là người nước J đương nhiên biết công chúa duy nhất của vương thất này.

Công chúa Aika, nữ thần của anh ta!

Trần Minh Tân cong môi giả vờ không nhìn thấy tiếp tục gắp thức ăn cho Tô Ánh Nguyệt: “Món này là món mới, em nếm xem thế nào?”

“Ồ.” Tô Ánh Nguyệt tò mò quay đầu nhìn Aika và Nam Sơn.


Trần Minh Tân đưa tay xoay đầu cô lại: “Ngoan ngoãn ăn cơm.”

Vừa ăn cơm xong thì Aika nói lời tạm biệt với Tô Ánh Nguyệt sau đó biến mất tăm.

Tâm trạng Tô Ánh Nguyệt hơi phức tạp, trước đó không phải Aika rất thích tìm cô tán gẫu sao? Sao mà bây giờ mới ăn cơm xong đã chạy rồi?

Trần Minh Tân nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì biết cô đang nghĩ gì rồi.

Anh đưa tay xoa đầu Tô Ánh Nguyệt nói: “Cô ta đi tìm Nam Sơn rồi.”

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc: “Aika tìm Nam Sơn làm gì?”

Trần Minh Tân ý tứ sâu xa nói: “Bởi vì anh ta là đàn ông.”

“…”

Trả lời kiểu gì vậy trời?

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trần Minh Tân, sao cô cảm thấy anh cứ có vẻ nham hiểm thế nào ấy?

Tuy Tô Ánh Nguyệt nghe không hiểu đại khái là có ý gì, nhưng cô mơ hồ hiểu rằng, Nam Sơn hình như là bị Trần Minh Tân gài rồi.

Trần Minh Tân nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài: “Đừng để ý đến cô ta, cô ta tự biết tìm niềm vui cho mình.”

“Ồ.” Tô Ánh Nguyệt dường như đã hiểu rõ chuyện gì, chỉ là không biết “niềm vui” mà Trần Minh Tân nói có giống với “niềm vui” của cô nghĩ không?

Trần Minh Tân quay đầu lại thấy dáng vẻ mất tập trung của cô, anh không vui bẹo mặt cô: “Anh đã bảo em cách xa cô ta một chút rồi, sao em lại không nghe?”

“Không phải anh nói cô ta đi tìm đàn ông sao? Phỏng chừng cũng sẽ không tới tìm em nữa đâu.” Tô Ánh Nguyệt nói vẻ không để ý lắm.

Trần Minh Tân nghe vậy, vẻ mặt kỳ lạ nhìn cô hỏi: “Em học một hiểu mười nữa cơ đấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui