Aika tìm đại một quán bar ở phố quán bar sau đó chui vào.
Tô Ánh Nguyệt hơi lo sợ, cô cảm thấy một mình đi đến quán bar với Aika không ổn lắm.
Lỡ như Aika xảy ra chuyện gì…
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ càng thấy không ổn, thế nên lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện cho Trần Minh Tân.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, cách màn hình điện thoại nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng cảm nhận được giọng điệu âm trầm Trần Minh Tân.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt vang lên rất nhỏ: “Bọn em đang ở trên phố quán bar.”
Sau đó Tô Ánh Nguyệt lại nói cặn kẽ địa chỉ cho anh biết.
Trước đó Trần Minh Tân đã nhận được tin Aika kéo Tô Ánh Nguyệt bỏ chạy, lúc này anh đang nổi nóng: “Em gần đây lá gan không nhỏ nhỉ, dám bỏ chạy theo người khác lại còn dám gọi điện cho anh!”
“Là Aika nhất định phải kéo em chạy theo.” Công chúa Aika người ta nhất định phải kéo cô chạy cùng, cô có tránh cũng tránh không được, cô cũng vô tội mà.
Trần Minh Tân hứ một tiếng: “Đừng gây chuyện, chờ anh qua đó.”
Anh nhớ tới trước đây Tô Ánh Nguyệt rất sợ anh mà bây giờ hình như cô đã không còn sợ lắm.
Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại đã ngắt máy trong tay trong lòng cô rất phức tạp, sao anh cảm thấy cô sẽ gây chuyện chứ?
Mà sự thực là cô không gây chuyện thì có nghĩa là Aika cũng sẽ không gây chuyện.
Chờ sau khi cô nói chuyện điện thoại xong đi ra thì nhìn thấy Aika đang tranh chấp với người khác.
Cô chưa kịp tới hỏi thăm chuyện gì, Aika đã trực tiếp đánh nhau với bọn họ.
Thân thủ của Aika rất nhanh nhẹn, có thể thấy được là người luyện võ lâu năm.
Cô ta nhanh chóng quật ngã hai người đàn ông kia, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Tiếp đó có mấy người đàn ông cũng đuổi theo sau.
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một hồi, sau đó chỉ đành chạy đuổi theo.
Aika vừa ra khỏi quán bar đã chạy vào hẻm nhỏ, Tô Ánh Nguyệt cũng chạy theo.
Chờ đến lúc cô chạy tới thì đã nghe thấy tiếng kêu rên vang trời.
Trong hẻm nhỏ, đèn đường tối, Aika đứng ngược ánh sáng, tư thế hiên ngang phủi tay nói: “Xong rồi, đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ tại chỗ nhìn bốn người đàn ông bò lê trên đất, cô đúng là vẫn chưa phản ứng lại được.
Công chúa Aika này…
Đúng là, mạnh mẽ như hổ.
“Cô rất sùng bái tôi đúng không? Tôi cũng cảm thấy tôi rất tuyệt.” Aika cười híp mắt đi tới, ôm lấy bả vai của Tô Ánh Nguyệt cùng nhau đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, lơ đãng quay đầu chuẩn bị nói gì đó thì nhìn thấy một trong số bốn người đàn ông đang nằm dưới đất đã lặng lẽ giơ dao găm đứng dậy sau lưng các cô, ánh mắt gã cực kỳ hung ác.
“Cẩn thận!”
Cũng không biết Tô Ánh Nguyệt lấy đâu ra sức mạnh đột nhiên đẩy Aika ra.
“Phập…”
Là tiếng dao cắm vào da thịt.
“Mẹ nó! Đánh trước mặt không lại thì đánh lén sau lưng, mày có phải đàn ông không?” Aika thấy Tô Ánh Nguyệt bị thương thì giận đến nỗi đạp thẳng gã một cước.
Sau đó cô ta đoạt lấy cây dao trong tay người đàn ông kia, cắm phập xuống cổ gã: “Đồ cặn bã, xuống địa ngục đi.”
Máu văng tung tóe dính rất nhiều trên ông tay áo của Aika.
Lúc nãy khi người đàn ông kia giơ dao găm tới, Tô Ánh Nguyệt theo bản năng đưa tay ra đỡ, lưỡi dao đâm lên cánh tay cô.
Thoạt nhìn vết thương không sâu lắm nhưng rất đau.
Chỉ là sau khi nhìn thấy hành động của Aika, sắc mặt cô vốn dĩ đã khó coi giờ càng khó coi hơn, lắp bắp nói: “Cô… Anh ta…”
“Chết rồi.”
Aika rút dao găm ra, một luồng máu tươi lại phọt ra.
Vẻ mặt cô ta bình tĩnh giống như vừa cắt cổ một con gà.
Lúc này Aika mới phát hiện sắc mặt Tô Ánh Nguyệt hơi khác thường: “Sao thế? Cô chưa từng thấy người ta giết người à? Sợ thành như vậy sao?”
Tô Ánh Nguyệt lẩm bẩm nói: “Chưa từng…”
Có lẽ người này đáng chết.
Nhưng mà cô đúng là chưa từng thấy cảnh giết người.
Trước đây lúc xem hình ảnh giết chó trên mạng cô đã cảm thấy sợ đến mất mật rồi.
“Cô ở bên cạnh Trần Minh Tân bao lâu rồi?” Vẻ mặt Aika thờ ơ lau dao găm lên bộ đồ của người đàn ông đã chết kia hai cái, sau đó không biết lấy từ đâu ra khăn tay bọc dao găm lại.
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt bị dọa sợ nên gần như đã quên mất vết thương trên cánh tay nói: “Gần ba năm.”
Tuy rằng có khoảng hai năm trong đó bọn họ không ở cạnh nhau.
“Vậy cô chưa từng thấy anh ta giết người à?” Aika vừa nói chuyện vừa kéo Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài.
“Chưa…” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu.
Cô không hiểu rõ tại sao Aika có thể tùy tiện nói hai chữ “giết người” như vậy, hơn nữa Aika vừa nãy đã giết một người.
Cuộc sống của Tô Ánh Nguyệt cũng không yên ả, bên cạnh cô sẽ luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà cô đúng là chưa từng tiếp xúc chân thực với người xem mạng người khác như cỏ rác thế này.
Theo cách nhìn của cô, mạng sống cực quý giá và đáng được trân trọng.
“Trần Minh Tân ra tay còn độc ác hơn tôi nhiều, không có ai sánh nổi với lòng dạ độc ác của anh ta đâu.” Aika nhún vai, kéo Tô Ánh Nguyệt ra khỏi ngõ nhỏ thì dừng lại, không biết cô ta lại lấy một chiếc khăn tay từ đâu ra băng bó vết thương trên cánh tay cho cô.
Tô Ánh Nguyệt nhếch môi, nhìn ngón tay linh hoạt của Aika thắt nút trên cánh tay cô.
Đôi bàn tay kia mấy phút vừa nãy đã kết thúc mạng sống của một người.
Động tác của Aika không hề dịu dàng, Tô Ánh Nguyệt đau đến đổ mồ hôi lạnh, cô cắn răng hỏi Aika: “Trước đây cô đã quen với Trần Minh Tân à?”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói dứt lời thì cảm nhận được Aika hơi sửng sốt.
Nhưng Aika cũng không trả lời câu hỏi của cô chỉ dời đề tài nói: “Đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào, có thể phải khâu đấy.”
Đúng lúc này, một hàng xe hơi màu đen đậu trước mặt hai người.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại vừa vặn nhìn thấy Trần Minh Tân đang bước xuống xe.
Sắc mặt Trần Minh Tân lạnh lẽo, mắt nhìn lên cánh tay nhuộm máu đỏ tươi được băng tạm lại bằng khăn tay của Tô Ánh Nguyệt thì giữa hai hàng lông mày toát lên sát ý.
Anh nhìn chằm chằm Aika, giọng nói lạnh đến mức một giây sau có thể kết thành băng: “Aika, cô bảo vệ người phụ nữ của tôi như vậy sao?”
Aika xua tay, dáng vẻ áy náy nói: “Tôi rất xin lỗi, nhưng anh đừng sốt ruột quá, đây chỉ vết thương nhỏ…”
“Vết thương nhỏ?” Trần Minh Tân cười lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được hình như Aika rất sợ Trần Minh Tân.
Hơn nữa câu nói vừa nãy của Trần Minh Tân rõ ràng rất có vấn đề.
Aika bảo vệ cô?
Không phải bọn họ phải chăm sóc Aika thật tốt, không để cho Aika bị thương mới đúng sao?
Aika là công chúa của vương thất nước J, ông ngoại của Trần Minh Tân là bá tước do nữ vương nước J sắc phong… Mối liên hệ chặt chẽ bên trong không thể khinh thường.
Nhưng mà nghe giọng điệu của Trần Minh Tân hình như anh không hề để ý đến chuyện Aika có bị thương hay không? Hơn nữa công chúa vương thất có cần sợ Trần Minh Tân đến vậy không?
Còn nữa mấy lời Aika nói trước đó đủ để chứng minh chắc hẳn trước đây Aika đã quen biết với Trần Minh Tân rồi.
Tô Ánh Nguyệt thấy bầu không khí giữa hai người không đúng, vội vã lên tiếng nói: “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ, miệng vết thương không sâu lắm bôi chút thuốc là được.”
“Em câm miệng!”
Aika không thích nhất chính là nhìn đàn ông hung dữ với đàn bà, cô ta thấy Trần Minh Tân như vậy thì lớn tiếng nói: “Anh hung dữ với Ánh Nguyệt làm gì, cô ấy vốn dĩ đã bị thương …”
Trần Minh Tân căn bản không để ý cô ta nói gì, anh kéo Tô Ánh Nguyệt lên xe sau đó xoay người lên xe theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...