Trần Minh Tân nói xong liền bình tĩnh nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Còn đầu óc của Tô Ánh Nguyệt bất chợt trống rỗng.
Huỳnh Thư Triết là cha đẻ của Trần Minh Tân.
Trần Lê là mẹ ruột của Trần Minh Tân.
Ba của cô vì cái chết của Trần Lê mà bị người ta hãm hại phải ngồi tù, còn Huỳnh Thư Triết lại có khả năng là một trong những kẻ đó.
Trần Minh Tân thấy cô im lặng từ nãy giờ, không nói tiếng nào, sắc mặt liền căng thẳng: “Anh định chờ tất cả được làm rõ ràng rồi mới nói cho em biết hết mọi chuyện.”
Nhưng anh không ngờ mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.
Có lẽ kể từ giây phút nhận được kết quả DNA giữa anh và Huỳnh Thư Triết thì mọi thứ đã đi lệch khỏi quỹ đạo mà anh dự đoán.
Anh từng cho rằng kẻ gửi chuyển phát nhanh kia chỉ nhằm vào anh mà thôi.
Nhưng giờ phút này anh mới hiểu ra, tên đó quả thật nhằm vào anh.
Tuy nhiên khi tên đó nhằm vào anh thì đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể liên lụy đến Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ nhìn anh: “Lúc trước, anh cố ý đi đón ông ấy cũng là vì anh đã biết ông ấy là cha ruột của anh sao?”
Trần Minh Tân lập tức trả lời: “Đúng vậy, rất nhiều năm trước, anh đã biết Huỳnh Thư Triết chính là cha ruột của anh.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm Trần Minh Tân, bằng ánh mắt của một người đã hiểu ra tất cả, cô cất giọng vô cùng bình tĩnh: “Vậy anh còn biết những gì nữa?”
Ngoại trừ chuyện Huỳnh Thư Triết là cha ruột của anh thì nhất định là anh còn biết những chuyện khác nữa.
Tật xấu thích giấu diếm cô mọi chuyện của anh chưa từng thay đổi.
“Cạch —— ”
Đúng lúc này cửa phòng làm việc mở ra, Phong Hải xuất hiện.
Hai người nhất tề quay đầu nhìn ra cửa.
Tô Ánh Nguyệt là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh và đứng dậy khỏi ghế sofa, lên tiếng: “Cậu!”
Phong Hải khẽ gật đầu, trong lúc đi vào anh đã nhìn lướt qua Trần Minh Tân.
Nhưng ngay lập tức anh chuyển ánh mắt sang Tô Ánh Nguyệt: “Cậu tìm cháu có việc.”
“Anh về trước đi, tối chúng ta sẽ nói tiếp.” Tô Ánh Nguyệt nói với Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân liếc nhìn Phong Hải, ánh mắt xẹt qua một tia không vui.
“Ừ, vậy anh đi trước, tan làm anh sẽ đến đón em.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy nhưng không trả lời ngay.
Trần Minh Tân nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt bướng bỉnh.
Như thể không có câu trả lời của cô thì anh sẽ đứng yên đó chờ.
Tô Ánh Nguyệt sốt ruột nói: “Em biết rồi.”
Lúc này Trần Minh Tân mới hài lòng mà rời đi.
Đối với hai người họ mà nói thì chuyện của Huỳnh Thư Triết quá nhạy cảm, cho nên chuyện lộ diện cha đẻ này dù gì cũng vẫn sẽ ảnh hưởng đến hai người.
Nhưng sau khi rời khỏi đó, Trần Minh Tân không trở về nhà liền.
Sau khi quan hệ giữa anh và Huỳnh Thư Triết bị công khai thì còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
***
Trần Minh Tân đi rồi, Phong Hải mới ngồi xuống tiện tay ném một tờ báo lên bàn.
Vẻ mặt tươi cười của anh có chút kỳ lạ nhưng giọng nói thì vẫn trầm ấm như thường: “Đây đúng là tin tức thú vị nhất năm nay đấy.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua thì thấy đó cũng chính là tin tức về Trần Minh Tân và Huỳnh Thư Triết.
Cô có thể tưởng tượng được trong mấy ngày sắp tới, tin tức này còn lâu mới hạ nhiệt.
Giọng điệu của Phong Hải khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi phản cảm.
Cô lạnh lùng cất lời: “Cậu tới tìm cháu là để nói chuyện này sao?”
Phong Hải nhíu mày, nhưng vẫn giả vờ là không nhận ra cô đang không muốn nói đến chuyện đó với mình.
“Sao vậy, cháu không giật mình sao?”
“Chuyện này cháu đã biết từ sớm rồi, chẳng việc gì phải giật mình cả.” Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy có chút không ưa Phong Hải.
Phong Hải bình thường sẽ không như vậy.
Nên hôm nay anh ta đúng là kỳ lạ.
Cô cũng không biết tại sao mình phải nói dối, có thể là bởi vì bị Phong Hải đoán được cô không hề được biết trước chuyện này cho nên trong lòng mới không thoải mái chăng.
Phong Hải thoáng một tia tức giận.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại đang ngoảnh mặt sang một bên không nhìn Phong Hải.
“Nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì cháu phải đi làm việc đây.”
Hiện tại, cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai về việc này.
Phong Hải nhíu mày, khoanh tay, dựa người ra sau rồi ném ra một câu khiến Tô Ánh Nguyệt không cách nào bình tĩnh lại được.
“Vậy sao? Vậy cậu ta có nói cho cháu biết rằng chính Huỳnh Thư Triết mới là người khiến ba cháu bị hãm hại, bị bỏ tù, khiến cháu còn nhỏ đã mất đi ba, phải ở nhà họ Tô chịu đựng nhiều khổ cực như vậy không?”
Phong Hải nói xong liền quan sát Tô Ánh Nguyệt chằm chằm.
Vẻ mặt của anh ta lúc này rất hung ác khắc nghiệt: “Gã đàn ông của cháu, gã mà cháu muốn sống chung cả đời ấy chính là con trai của kẻ thù cháu.”
Tô Ánh Nguyệt khựng lại.
Một lát sau, cô mới khàn giọng mở miệng: “Chuyện đó không liên quan gì đến Trần Minh Tân hết.”
“Đúng vậy, chuyện này không liên quan gì đến cậu ta cho nên cháu có thể an tâm ở cùng với câu ta.” Phong Hải mỉm cười, nghiêng đầu nhìn tờ báo rồi giơ tay chỉ chỉ vào nội dung: “Cháu xem, Huỳnh Thư Triết và Trần Minh Tân rất giống nhau.”
***
Hết giờ làm, Trần Minh Tân đến truyền thông Hải Nguyệt đúng giờ để đón Tô Ánh Nguyệt tan làm.
Vì Tô Ánh Nguyệt xuống trễ nên Trần Minh Tân đã đợi hai mươi phút.
Anh đứng tựa vào đầu xe, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, có lẽ là do nghiện thuốc lá nên không cầm thuốc trong tay là không chịu được.
Tô Ánh Nguyệt đứng xa xa nhìn anh nhưng chỉ vày giây sau là bị Trần Minh Tân phát hiện.
Cô bước nhanh tới nói: “Đi thôi”, sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Trên đường, Trần Minh Tân chuyên tâm lái xe, còn Tô Ánh Nguyệt thì nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi người đều đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình nên không ai nói chuyện.
Khi xe dừng lại trước cổng nhà, Tô Ánh Nguyệt rốt cục cũng nhịn không được, hỏi anh: “Anh còn biết gì nữa?”
Động tác tháo dây an toàn của Trần Minh Tân chợt khựng lại, đây là câu hỏi mà Tô Ánh Nguyệt đã từng hỏi anh lúc chiều.
“Trong khoảng thời gian này, anh luôn điều tra… ông ta, vậy anh đã tra ra những gì rồi?”
Cô hơi chần chừ vì cô vẫn cảm thấy kỳ lạ khi trực tiếp gọi đầy đủ tên họ của Huỳnh Thư Triết trước mặt Trần Minh Tân, dù sao đó cũng là cha ruột của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân vẫn chưa trả lời nên cô lại hỏi: “Có phải ngay từ đầu anh đã biết ông ta có liên quan đến chuyện của ba em rồi không? Cho nên hai năm trước việc anh giúp em điều tra chuyện của ba em mãi vẫn không tiến triển gì? Anh đã luôn gạt em! Ba em là người vô tội nhất và anh hoàn toàn không biết ông ấy lương thiện đến mức nào, anh… buông em ra!”
Trần Minh Tân giữ chặt Tô Ánh Nguyệt: “Em bình tĩnh một chút đi.”
“Em không bình tình được!”
Tô Ánh Nguyệt hét lớn với anh: “Ngay từ đầu anh đã gạt em rồi, tất cả mọi chuyện, anh đều gạt em, tất cả những chuyện về ba, em đều nói hết cho anh biết, anh lợi hại như vậy nên em nghĩ anh nhất định sẽ giúp em điều tra ra một số chuyện, nhưng cuối cùng anh lại nói chuyện đã xảy ra lâu quá rồi nên điều tra hơi khó, khó thật sao?”
Trần Minh Tân nhíu mày: “Tô Ánh Nguyệt.”
“Anh chỉ cần trả lời em là thật sự vì thời gian đã trôi qua quá lâu, việc điều tra khó khăn cho nên mới không có tiến triển gì, hay bởi vì anh biết cha đẻ của anh là Huỳnh Thư Triết có liên quan đến chuyện đó nên mới không điều tra ra gì hết! Anh nói đi chứ!”
Vành mắt Tô Ánh Nguyệt đỏ hoe nhìn Trần Minh Tân, nước mắt lưng tròng chực trào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...