“Anh sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt chạy tới, nắm chặt cánh tay Trần Minh Tân, lo lắng nhìn anh.
Một tay Trần Minh Tâm bám lấy bồn rửa tay, một tay khác cầm cốc lấy nước súc miệng, sau đó mới từ từ nói: “Không sao.”
Hô hấp của anh có chút nặng nề, giống như đang cố đè nén gì đó.
“Anh qua đây đã.” Tô Ánh Nguyệt kéo anh về giường ngồi.
Trần Minh Tân ở sau lưng cô, bị cô kéo đi bước chân có chút loạng choạng.
Anh ngồi xuống giường, còn Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm trước mặt anh, lông mày cau lại, nhìn anh hỏi: “Anh thấy chỗ nào không thoải mái?”
“Không sao, bệnh cũ ấy mà, đi ngủ tiếp thôi.” Trần Minh Tân đưa tay xoa mặt cô, rồi muốn kéo cô đứng lên.
Tô Ánh Nguyệt không động đậy, ánh mắt nhìn vào những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, sắc mặt trầm xuống, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Trần Minh Tân, trẻ con ba tuổi khi thấy không khỏe chỗ nào còn biết nói với người lớn. Biểu hiện của anh bây giờ còn không bằng trẻ con ba tuổi đấy.”
Trần Minh Tân bị vẻ nghiêm túc của Tô Ánh Nguyệt chọc cười, đưa tay nhéo mặt cô, giọng nói có chút yếu ớt: “Ừm… anh bị đau dạ dày…”
Vừa nói xong thì anh liền ngã ra sau ngất lịm.
***
Trong bệnh viện.
Tô Ánh Nguyệt lo lắng nhìn Trần Minh Tân đang nằm trên giường bệnh, quay qua nói với Nam Sơn: “Cậu về nghỉ ngơi đi, nhìn Trần Minh Tân như vậy, chắc là sẽ không xử lý công việc được trong một thời gian. Câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung và chuyện trong công ty đều nhờ vào cậu, tôi ở đây chăm sóc anh ấy là được.”
Nam Sơn cũng nghĩ như Tô Ánh Nguyệt, không ở lại thêm nữa liền xoay người rời đi.
Nửa đêm ở bệnh viện vô cùng yên tĩnh, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân của y tá.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Nam Sơn rời đi, nhìn bên ngoài một chút rồi đóng của lại. Cô rót cốc nước rồi quay trở lại giường.
Khuôn mặt Trần Minh Tân tái nhợt, không có chút sức sống nào nằm ở trên giường, đang truyền dịch.
Quen biết Trần Minh Tân lâu như vậy mà cô lại không biết anh bị đau dạ dày.
Bây giờ cô mới biết, thì ra mình không đủ quan tâm tới Trần Minh Tân. Khoảng thời gian này, cô vì chuyện của tập đoàn Tô thị mà không để ý tới anh, ngay cả việc bệnh đau dạ dày của anh tái phát mà cũng không biết.
Trong lòng cô tự trách, còn có chút tức giận.
Có gì không vừa lòng thì nói thẳng ra, sao lại giày vò bản thân đến xuất huyết dạ dày cấp tính để nhắc nhở cô?
“Khốn khiếp!” Tô Ánh Nguyệt nhỏ giọng mắng anh, đưa tay nhéo mặt anh, lại còn không nỡ mạnh tay.
Cô trông Trần Minh Tân truyền dịch xong thì trời cũng sắp sáng. Cô không chịu được nữa, nằm bên cạnh giường bệnh mà ngủ thiếp đi.
Lúc Trần Minh Tân tỉnh lại thì thấy có vật nặng đè lên chăn, mãi không nhấc lên được.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang nằm ngủ ở giường bệnh thì mới biết mình đang ở trong bệnh viện.
Vào bệnh viện rồi?
Anh từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường, lông mày nhíu lại, không ngờ là dạ dày của mình không chịu được bị giày vò như vậy.
Bởi vì trong lòng lo lắng cho Trần Minh Tân nên Tô Ánh Nguyệt ngủ không sâu, lúc này cũng tỉnh dậy.
“Anh tỉnh rồi?” Tô Ánh Nguyệt vừa tỉnh dậy nên giọng nói dịu dàng hơn bình thường.
Cô dụi dụi mắt, rồi đứng dậy, bây giờ mới tỉnh táo hoàn toàn.
“Cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Cô lấy điện thoại ra xem thì thấy đã 7 giờ rồi, lại nói: “Em đi gọi bác sĩ tới xem.”
Tô Ánh Nguyệt độc thoại một lúc, nhìn về phía Trần Minh Tân mới phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình.
Tô Ánh Nguyệt thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Trần Minh Tân tự nhiên dịu dàng hẳn ra: “Anh không sao…”
Không sao.
Nghe được ba chữ đó thì Tô Ánh Nguyệt liền tức giận.
“Anh im đi!” Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái: “Xuất huyết dạ dày cấp tính mà bảo không việc gì à? Biết rõ mình bị đau dạ dày còn không kiêng ăn cay, ăn mặn, cố ý hành hạ bản thân, muốn chờ cho tới khi thành ung thư dạ dày mới tính là có chuyện à? Anh xem anh còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi!”
Tô Ánh Nguyệt chưa bao giờ nói chuyện khắt khe như vậy với Trần Minh Tân.
Cô lần này thực sự bị chọc giận rồi.
Rõ ràng là anh tự hành hạ mình, bảo sao cô không tức cho được.
Trần Minh Tân nhìn vẻ mặt tức giận của cô, ấn đường nhíu lại, vươn tay muốn kéo Tô Ánh Nguyệt lại.
Tô Ánh Nguyệt liền lùi lại tránh bàn tay của anh, tức giận nhìn anh nói: “Đừng đụng vào em.”
Tay anh liền thu về, che ở bụng, không nói chuyện.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hoảng sợ, vội vàng tiến lại hỏi anh: “Sao thế? Lại khó chịu à? Em lập tức đi tìm…”
“Không cần, không khó chịu như vậy.” Trần Minh Tân dùng một tay kéo Tô Ánh Nguyệt lại.
Anh sợ Tô Ánh Nguyệt lại tránh nên hơi dùng lực, kéo cô ngã vào trong ngực anh.
Trần Minh Tân ôm lấy cô, hôn nhẹ một cái trên trán, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Là anh sai, anh biết em giận, em có thể tiếp tục mắng, mắng xong thì đừng bực nữa, sau này anh sẽ không như thế nữa.”
“Anh…”
Trần Minh Tân cười cực kì dịu dàng.
Anh không thường xuyên cười, nhưng khi cười lên thì rất đẹp, nhất là… còn cười một cách dịu dàng như vậy.
Tô Ánh Nguyệt có tức bao nhiêu cũng không phát ra được, càng không nỡ mắng anh.
Cô hừ một tiếng, đứng dậy đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ tới rất nhanh, kiểm tra đơn gian cho Trần Minh Tân, hỏi thăm tình hình rồi để anh nằm trên giường nghỉ ngơi. Bác sĩ nói cần nằm theo dõi vài ngày, tình hình cụ thể phải xem hồi phục như thế nào.
Đợi bác sĩ đi rồi, Trần Minh Tân mới vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: “Qua đây ngủ một lúc.”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không cần, em đi mua ít đồ về nấu cháo cho anh. Bác sĩ vừa nói anh có thể ăn rồi.”
Phòng bệnh VIP mà Trần Minh Tân nằm còn có cả phòng bếp, cô chỉ cần đi mua ít gạo và một ít thức ăn là được, có thể ở đây nấu trực tiếp cho anh luôn.
Cô cảm thấy may mắn vì trong thời gian hai năm không ở cùng Trần Minh Tân đã học được rất nhiều thứ.
Nếu không, lúc Trần Minh Tân bị bệnh thì cô không thể chăm sóc anh được.
Cho đến bây giờ đều là Trần Minh Tân chăm sóc cô từng li từng tí.
Còn việc mà cô làm cho anh thì quá ít.
***
Tô Ánh Nguyệt ra ngoài mua đồ còn nhân tiện mua chút cháo trong quán ăn sáng.
Trước tiên cho anh ăn bữa sáng mua ngoài đã, sau này cô sẽ nấu cho anh ăn.
Tô Ánh Nguyệt mua xong đồ trở về bệnh viện thì Bùi Chính Thành cũng tới.
“Mua nhiều đồ thế, để tôi xách giúp cho.”
Bùi Chính Thành vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì nhanh chóng đi tới cầm đồ giúp cô.
“Cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt cười, rồi đi xem Trần Minh Tân.
Bùi Chính Thành thấy thế cười khẩy một tiếng, nói: “Nếu là tôi thì sẽ chẳng thèm quan tâm cậu ta, để cậu ta tự sinh tự diệt tự tìm đường chết là được rồi.”
Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, xác định người mà Bùi Chính Thành nói là Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nghe vậy, lườm Bùi Chính Thành một cái.
Bùi Chính Thành làm như không thấy, nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết này, bệnh này của cậu ta đã dưỡng tốt lên bảy tám phần rồi, đều do chính cậu ta làm…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...