Trần Minh Tân nằm ở giữa giường, sắc mặt ửng đỏ.
Một cánh tay tùy ý đặt trên giường, cánh tay kia cong lên, mu bàn tay dán ở trên trán.
“Trần Minh Tân?”
Tô Ánh Nguyệt xích lại gần, nhỏ giọng gọi tên anh.
Say đến như vậy sao?
Tô Ánh Nguyệt đành phải bò lên giường, gắng sức cởi quần áo cho anh.
Cô vừa kéo xong một ống tay áo của anh ra, một bên cổ tay lập tức bị anh nắm chặt lấy.
Tô Ánh Nguyệt cụp mắt, đã nhìn thấy Trần Minh Tân mở to hai mắt.
Trong con ngươi đen kịt tĩnh mịch mang theo hơi nước và mê ly, rất rõ ràng, bây giờ anh vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Nhưng mà, Trần Minh Tân như thế này, lại không có chút lực công kích nào.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt mềm nhũn, giọng điệu mang theo vẻ dỗ dành, cô lấy một tay khác sờ lên mặt anh nói: “Buông tay ra trước, em cởi quần áo cho anh.”
Bất ngờ, một tay khác của cô cũng bị Trần Minh Tân nắm chặt lấy, như đang mơ hồ gọi một tiếng: “Tô Ánh Nguyệt?”
Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn không hiểu, rõ ràng trên tivi thường chiếu con gái uống rượu say đều yêu kiều mềm yếu, nhưng trong hiện thực, Trần Minh Tân uống rượu say mà vẫn khỏe như vậy.
Cô nhẫn nại, nhẹ giọng nói: “Là em, bây giờ có thể buông ra không?”
Trần Minh Tân vẫn nhìn cô chằm chằm, cũng không biết có nghe thấy tiếng cô nói không.
Đột nhiên, anh hơi dùng sức kéo hai tay cô, cả người Tô Ánh Nguyệt bị kiềm chế nằm trên người anh.
Hơi thở ấm áp phả đến, mang theo mùi rượu tươi mát: “Em về rồi sao?”
Quả nhiên là uống say, cũng bắt đầu nói sảng rồi.
Mà đó chính là hiệu quả cô muốn.
Người say rượu, trong lòng thoải mái, rất nhiều lời bình thường không muốn nói hoặc là không dám nói, chờ đến khi say rượu, đại não bị tê liệt trống rỗng trong thời gian ngắn, sẽ không còn đề phòng, sẽ buông lỏng cảnh giác.
Cô không nghĩ ra cách nào cạy được miệng của Trần Minh Tân, cũng chỉ có thể dùng cách này.
Tô Ánh Nguyệt nằm sấp trên người anh không động đậy, khẽ nói: “Đúng vậy, nên anh ngoan ngoãn cởi quần áo ra trước, vào nhà tắm tắm rửa rồi đi ra, nếu không em lại muốn đi rồi.”
“Không đi!”
Trần Minh Tân đột nhiên nắm chặt hai tay, động tác rất mạnh mẽ, giọng nói bởi vì say rượu mà hơi kéo dài.
Cho nên, nghe vào cũng không cảm thấy sự uy hiếp lắm.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được đưa tay ra nhéo mặt anh, vẫn là say rượu thì càng đáng yêu hơn.
Tô Ánh Nguyệt khẽ dỗ dành anh: “Vậy anh đứng lên.”
“Ừm...”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cô kéo Trần Minh Tân dậy, gắng sức cởi áo khoác giúp anh
Khi cởi quần tây cho anh, cô không nhịn được đỏ mặt.
Khó khăn lắm mới kéo Trần Minh Tân đến phòng tắm, nhét anh vào trong bồn tắm, cô đã mệt mỏi đổ đầy mồ hôi rồi.
Cô vừa đổ nước vừa hỏi anh: “Nóng không? Nhiệt độ vừa phải chưa?”
Trần Minh Tân miễn cưỡng tựa trên mép bồn tắm, con mắt mê ly nhìn thẳng vào Tô Ánh Nguyệt.
Có lẽ là vì nhìn quá chăm chú, lại khiến Tô Ánh Nguyệt có ảo giác được anh thâm tình nhìn.
Cô thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đột nhiên, Trần Minh Tân đứng dậy trong bồn tắm: “Vợ của tôi đâu? Tô Ánh Nguyệt đi đâu rồi?”
Tô Ánh Nguyệt bị hành động đột nhiên của anh làm cho sửng sốt, sau đó vội vàng dời mắt sang chỗ khác: “Em ở đây...”
“Áo của tôi... rầm!”
Nương theo tiếng ‘rầm’ đó, cả người Trần Minh Tân đã ngã lại về trong bồn tắm, bọt nước bắn lên thấm ướt quần áo trên người Tô Ánh Nguyệt.
Cô biết sẽ không dễ dàng như vậy mà.
Cô rút khăn mặt bên cạnh lau nước trên mặt mình, sau đó mới quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân ngỡ ngàng ngồi trong bồn tắm, tóc cũng ướt, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn cười được.
Cô lấy sữa tắm, vừa xoa lên người anh vừa cất lời hỏi: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không vui không, muốn nói với em không?”
Trần Minh Tân ngồi trong bồn tắm không nhúc nhích: “Cô là ai?”
Tô Ánh Nguyệt nhẫn nại trả lời: “Em là Tô Ánh Nguyệt.”
“Sao em lại ở đây?” Trần Minh Tân hơi nghiêng đầu, dường như là đang nghi ngờ lời cô nói.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cảm thấy Trần Minh Tân như thế này thật đáng yêu.
“Anh ở đây, đương nhiên em cũng phải ở đây.” Tô Ánh Nguyệt tỉ mỉ xoa sữa tắm cho anh, sau đó lại rửa sạch sẽ.
Bắt lấy vòi hoa sen, gội đầu giúp anh.
Dù sao cũng ướt rồi, tiện thể gội đầu vậy.
Đột nhiên Trần Minh Tân giơ tay gạt tay của cô ra, lớn tiếng nói: “Cô lừa tôi, cô ấy không cần tôi nữa rồi, cô không phải cô ấy... cô là ai? Cô cút ra ngoài!”
Tô Ánh Nguyệt thoáng nhìn cánh tay bị gạt mà đỏ ửng lên, nhếch môi hỏi anh: “Vì sao cô ấy không cần anh nữa?”
Trần Minh Tân chỉ lầm bầm: “Cô ấy không cần tôi nữa...”
Cô cũng không trông cậy vào một con ma men có thể trả lời rõ ràng câu hỏi của cô.
Chỉ là, trong tiềm thức anh cảm thấy cô không cần anh nữa?
Sao Trần Minh Tân lại có thể có lo lắng này?
Tô Ánh Nguyệt nhặt vòi hoa sen lên, rửa sạch sẽ bọt trên đầu anh, hỏi tiếp: “Vì sao cảm thấy cô ấy không cần anh nữa?”
Trần Minh Tân tỏ vẻ như đang hưởng thụ, nửa híp mắt nói: “Tay của cô... giống Tô Ánh Nguyệt...”
Thôi xin, cô chính là Tô Ánh Nguyệt đấy được không?
Tô Ánh Nguyệt cũng không mong hỏi ra được gì khi anh tắm.
Cô nhanh chóng tắm xong cho anh, kéo anh ra khỏi bồn tắm lớn, cầm khăn mặt lau qua người cho anh, rồi ném anh lên trên giường.
Thoạt nhìn có vẻ đã ngủ say rồi.
Cô đắp kín chăn cho anh, đi vào phòng tắm rửa ráy qua loa rồi đi ra, rót một cốc nước đút cho Trần Minh Tân uống.
Khi Tô Ánh Nguyệt quay người đặt cốc nước xuống, Trần Minh Tân đã quấn đến.
Trên hai người đều có mùi thơm của sữa tắm giống nhau, trong buổi đêm yên tĩnh thế này đặc biệt quyến rũ.
“Trần Minh Tân?” Tô Ánh Nguyệt không đẩy anh ra, chỉ đưa tay sờ đầu anh.
Không biết là giọng nói của cô kích thích, hay là động tác sờ đầu anh của cô kích thích, anh đột nhiên xoay người áp Tô Ánh Nguyệt dưới thân mình.
Nhanh nhẹn mà vô cùng chính xác bắt được môi cô.
Anh hôn rất nặng nề, sức lực to lớn giống như muốn nuốt lấy cô, cánh tay trên đầu vai cô trượt dần xuống dưới.
Khi tìm thấy ngực cô, trong miệng phát ra tiếng thở dài mơ hồ không rõ.
Đã hai năm Tô Ánh Nguyệt không thân mật với Trần Minh Tân như vậy, mặc dù cô chuyển về ở, nhưng Trần Minh Tân vẫn không làm gì với cô, dường như hai người đều cẩn thận giữ vững cái gì đó.
Về mặt tâm lý, cô đã hơi lạ lẫm với loại việc này, nhưng cơ thể của cô lại rất quen thuộc Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt bị anh hôn đến không thở nổi, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh, hơi dùng sức muốn đẩy ra...
Nào ngờ động tác này lại chọc cho phản ứng của Trần Minh Tân càng thêm kịch liệt.
Anh dứt khoát kéo hai tay Tô Ánh Nguyệt giơ cao lên đỉnh đầu, cơ thể nóng rực ép chặt lấy cô, khiến cô không thể nào chạy trốn.
Đột nhiên anh ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...