Buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt đi siêu thị mua một vài đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn.
Cô đặt những thứ đã mua vào trong xe, vừa ngồi vào trong xe thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi qua trước mắt cô.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay lái.
Người đi qua trước mặt không phải ai khác, chính là An Hạ.
Năm đó sau khi cô rời đi, mặc dù không liên lạc với An Hạ, nhưng vẫn gửi một email cho cô ấy.
Trường hợp lúc ấy khẩn cấp, cô không suy nghĩ được nhiều.
An Hạ... chắc chắn sẽ trách cô.
Tô Ánh Nguyệt ngồi trong xe một lát mới chậm rãi lái xe về.
Về đến nhà, sau khi thu dọn đồ xong, cô mới lấy di động ra bấm số của An Hạ.
Cô nhớ số điện thoại của An Hạ.
Cô chủ động liên hệ với An Hạ, vẫn tốt hơn so với việc ngày nào đó An Hạ đột nhiên bắt gặp cô.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Xin chào, ai vậy?” Giọng của An Hạ mang theo chút nghi hoặc.
Tô Ánh Nguyệt có thể nghe thấy tiếng quảng cáo sản phẩm từ phía bên kia điện thoại.
Cõ lẽ cô ấy vẫn đang ở siêu thị.
Mặc dù trước đó cô đã nghĩ xong câu mở đầu, nhưng lúc tới bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.
Sau khi An Hạ đầu bên kia im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng nói: “Ánh Nguyệt?”
“Đúng, là tớ.”
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, có chút lo lắng vặn ngón tay: “Tớ về rồi, có thời gian gặp mặt để tớ mời cậu ăn cơm không?”
“Ha ha.”
An Hạ cười lạnh một tiếng: “Cậu còn mặt mũi để gọi điện cho tớ sao!”
“...” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân thật sự không còn mặt mũi.
“Hừ!”
An Hạ hừ lạnh một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt biết An Hạ chỉ mạnh miệng mềm lòng, đang chuẩn bị gọi lại nói mấy câu thì An Hạ đã gọi tới.
Cô ấy hung hăng báo cái tên siêu thị, nói: “Muốn mời tớ ăn cơm thì tới đây đón tớ.”
Nói xong, thì” bộp” một tiếng cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua di động, khẽ mỉm cười.
...
Lúc Tô Ánh Nguyệt đỗ xe trước cửa siêu thị, liếc mắt đã thấy An Hạ đang đứng ở cửa siêu thị.
Cô vội xuống xe, vẫy tay với An Hạ: “An Hạ!”
An Hạ nhìn về phía cô, dường như lườm cô một cái rồi mới đi tới.
“Sau khi trốn biệt hai năm, tưởng cậu đã thành tinh rồi, bây giờ xem ra, đúng là gầy thành bạch cốt tinh!”
Mặc dù An Hạ mỉa mai, châm chọc cô, nhưng hàng mày khẽ cau lại vẫn tiết lộ sự quan tâm của cô ấy với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, cầm lấy những thứ trong tay của cô ấy để vào cốp xe rồi mở cửa làm một tư thế mời: “Cô An Hạ, mời lên xe.”
An Hạ nghiêng người ngồi lên xe, thoáng nhìn qua nhãn hiệu xe, bĩu môi, rồi mới ngồi xuống.
Tô Ánh Nguyệt sang bên kia lên xe.
Vừa khởi động xe, chợt nghe thấy An Hạ nói: “Porsche Paramera, chiếc này cũng phải năm, sáu tỷ đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu qua thì thấy đang An Hạ sờ chỗ này, ngắm chỗ kia.
Cô mỉm cười, nói: “Ừm, cũng tầm vậy.”
“Hai năm nay cậu làm chuyện gì không thể gặp người sao, tiêu pha hào phóng như vậy.”
An Hạ khoanh tay, trong ánh mắt mang theo sự tìm tòi.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt gượng gạo.
Chuyện xảy ra năm đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc nói cho An Hạ.
Dù sao tất cả đều đã là quá khứ, vốn cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
“An Hạ, năm đó rời đi đột ngột, tớ xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Sau này, cô và Trần Minh Tân ly hôn, giúp Phong Hải điều hành công ty thì mọi thứ đều sẽ trở nên yên bình.
Nhưng, nghĩ tới việc cô với Trần Minh Tân ly hôn, trong lòng cô lại buồn bã, luống cuống.
...
Tô Ánh Nguyệt mang An Hạ tới một nhà hàng mới khai trương.
Trong lúc vô tình nghe thấy nhân viên trong công ty nhắc tới nên mới chú ý.
Môi trường nhà hàng không tệ, tâm trạng của hai người đều tốt hơn.
An Hạ cũng không truy hỏi lại năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ hỏi một chút về tình hình của Tô Ánh Nguyệt trong hai năm qua.
“Năm đầu tiên thì ra nước ngoài học tập, năm thứ hai thì đi theo cậu tớ học kinh doanh.” Tô Ánh Nguyệt một câu đã tóm tắt những chuyện trải qua trong hai năm qua.
An Hạ trắng mắt liếc cô một cái: “Xem ra hai năm nay cậu trải qua rất phong phú.”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt ngừng một chút, rồi nói: “Nhưng sẽ thường xuyên nhớ tới cậu...”
Cái từ “các” được cô lược bớt.
Nghe xong lời của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt của An Hạ dịu đi vài phần.
Cho dù cách xa hai năm, hai người vẫn có rất nhiều chuyện để nói.
Vốn mọi thứ đều đang rất thoải mái.
Nhưng lúc thanh toán hóa đơn lại gặp người quen.
Còn là một người quen khiến cho Tô Ánh Nguyệt không thể vui nổi.
“Ánh Nguyệt!”
Huỳnh Tiến Dương nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhấc chân đi tới phía cô: “Hai năm nay em đi đâu vậy, em có biết anh...”
“Tôi không biết, cũng không muốn biết, ngài Huỳnh, xin tự trọng.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó lui lại hai bước.
Trên mặt lộ vẻ lạnh lùng xa cách.
Cô sẽ không quên, mọi thứ năm đó đều bắt đầu từ việc Huỳnh Tiến Dương lừa cô đi ra ngoài.
Huỳnh Tiến Dương thấy cô như vậy, cũng không lại gần nữa, nói: “Em còn tức giận bởi vì chuyện năm đó sao?”
“Câm miệng!”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời anh, cả người toát ra hơi thở sắc bén.
Huỳnh Tiến Dương bị khí thế trên người cô làm giật mình, quên cả mở miệng.
Cũng không biết có phải hai năm nay do anh ta quá an nhàn hay không, người mập ra một chút.
Mặc dù trên người vẫn không che giấu được hơi thở của công tử nhà giàu, nhưng lại thêm khí chất tầm thường từ trước, đứng ở trong đám người lại có vẻ tục tằng lạ thường.
Tô Ánh Nguyệt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, sau đó kéo An Hạ rời đi.
“Ánh Nguyệt!”
Huỳnh Tiến Dương lên tiếng gọi cô, nhưng Tô Ánh Nguyệt chỉ để lại cho anh ta một bóng dáng quyết tuyệt.
Đúng lúc này, Tô Yến Nhi từ phía sau đi tới: “Thanh toán hóa đơn xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay Huỳnh Tiến Dương.
Huỳnh Tiến Dương lộ ra vẻ ghét bỏ hất tay cô ta ra, không nói câu nào mà bước ra ngoài.
“Tiến Dương.”
Tô Ánh Nguyệt vội đi theo, trong lòng cô ta có chút nghi hoặc.
Hai năm qua, Tô Ánh Nguyệt biến mất, không biết đã đi đâu, cô ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân, cuối cùng khiến cho Huỳnh Tiến Dương sinh ra một chút cảm giác tin cậy.
Tình hình rõ ràng đang có hướng chuyển biến tốt đẹp, tại sao đột nhiên anh lại có thái độ khác thường như vậy...
...
Bởi vì ngày mai là cuối tuần, nên Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đưa An Hạ về chỗ ở của mình.
Lúc hai người đi tới trước khu nhà, thì thấy Nam Sơn,
Nhìn dáng vẻ của Nam Sơn, dường như đã chờ rất lâu.
“Cô Tô, An Hạ.” Nam Sơn cũng nhìn thấy các cô, đi thẳng về phía này.
“Nam Sơn? Anh đang làm gì ở đây...”
An Hạ hỏi ra khỏi miệng, mới phát hiện mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt có chút trêu chọc.
Nam Sơn mỉm cười với cô, đưa một chiếc túi trong tay tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Đây là quần áo mà ông chủ bồi thường cho cô.”
Bồi thường cho cô?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến chiếc áo khoác bị thịt bò làm rách tối qua ở Ngọc Hoàng Cung.
“Không cần đâu, tôi...”
Không đợi cô nói xong, Nam Sơn đã nhanh tay đặt chiếc túi vào trong tay An Hạ: “Em giúp cô Tô cầm đi, anh còn có việc đi trước.”
Nói xong, đã nhanh chóng rời đi.
An Hạ có chút ngây người nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, lắc lắc chiếc túi một chút, chớp mắt hỏi cô: “Cậu gặp boss Trần rồi? Dữ dội như vậy, quần áo cũng rách?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...