Trần Minh Tân cười bí hiểm: "Ồ? Thì ra không phải em đang nghĩ đến tôi sao?."
"..." Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt quẫn bách, bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, kiểu nói giấu đầu lòi đuôi này, anh tin mới là lạ.
Đáy mắt cô chợt lóe lên, không cam lòng yếu thế ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng là tôi đang nghĩ đến anh."
"Nghĩ gì về tôi?" Trần Minh Tân nhíu mày, dường như cảm thấy rất kinh ngạc.
"Tôi đang nghĩ, một người đàn ông cao lớn như anh, tại sao lại sợ tối." Tô Ánh Nguyệt cười xán lạn, nhìn anh khiêu khích.
Mặt Trần Minh Tân tối sầm lại, rõ ràng trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy bây giờ nhất định là anh đang nghiến răng nghiến lợi.
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn đi tắm rửa." Tô Ánh Nguyệt nháy mắt vô tội với anh mấy cái, phần eo mềm nhũn, hạ nửa người xuống, cô ngồi xổm xuống chui qua cánh tay anh.
Khóa cửa phòng tắm lại, Tô Ánh Nguyệt vẫn mỉm cười, nhìn vẻ mặt biến đổi kinh ngạc của Trần Minh Tân quả thực là vô cùng vui vẻ.
Ngoài cửa Trần Minh Tân liếc nhìn cửa phòng tắm, ánh mắt hơi thả lỏng.
Lúc Tô Ánh Nguyệt từ trong phòng tắm đi ra, Trần Minh Tân đang ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, là kênh phim truyền hình, phim luân lý gia đình đại chiến mẹ chồng nàng dâu.
Nếu không phải ở chung với Trần Minh Tân mấy này, biết anh là người đàn ông hàng thật giá thật thì cô thật sắp tưởng người đàn ông này là kẻ yếu đuối.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Trần Minh Tân cũng không quay đầu lại nói: "Em tắm xong rồi à."
Tô Ánh Nguyệt bội phục sự chuyên tâm của anh, khó chịu "Ừ" một tiếng, rồi xoay người nhảy lên giường, đắp chăn lên người.
Một lát sau, tiếng TV biến mất, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ.
Chỉ lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, có người kéo chăn của cô, cô theo phản xạ nắm chặt, nhưng rõ ràng người kéo chăn của cô rất cố chấp.
Chăn của Tô Ánh Nguyệt bị anh kéo ra, cô tức giận ngồi dậy: "Trần Minh Tân, anh có thôi đi..."
Trông thấy máy sấy Trần Minh Tân cầm trên tay, câu nói kế tiếp lập tức bị cô mạnh mẽ nuốt trở vào.
Dường như Trần Minh Tân không nghe ra trong giọng nói không có ý tốt của cô, vẻ mặt hờ hững mở miệng: "Sấy khô tóc đã rồi ngủ tiếp."
Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ không còn cách nào khác của anh, hơi không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác.
Trần Minh Tân cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đem máy sấy chen vào, vỗ vỗ cạnh giường: "Em nằm lại đây, để tóc rũ xuống bên giường đi."
Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, lời từ chối đã đến bên miệng, quả thực là cũng không nói ra được, chỉ có thể nghe lời anh, ngoan ngoãn nằm lại.
Bàn tay to thuộc về người đàn ông linh hoạt mà dịu dàng khuấy động trên đầu cô, trong lòng Tô Ánh Nguyệt nổi lên cảm giác khác thường, hai tay hơi căng thẳng nắm lấy chăn trước mặt.
Trần Minh Tân ngồi trước giường, chỉ cần ánh mắt của cô chuyển lên, thì có thể nhìn thấy mặt Trần Minh Tân, điều này khiến Tô Ánh Nguyệt hơi khó chịu, đôi mắt đảo loạn, không biết nhìn chỗ nào mới tốt.
Đợi đến khi tóc đã được sấy khô thì cô đã bắt đầu buồn ngủ.
Máy sấy bị tắt đi, âm thanh "Ong ong" bên tai biến mất, nhưng Trần Minh Tân vẫn chưa đứng dậy rời đi.
Tô Ánh Nguyệt giương mắt nhìn, đúng lúc trông thấy đôi mắt sâu thẳm của Trần Minh Tân, trên mặt chợt bắt đầu nóng lên, nhín theo ánh mắt anh, vừa vặn trông thấy cổ áo ngủ của mình mở rộng.
Đang muốn mở miệng chửi người, thì Trần Minh Tân đột nhiên tới gần cô, hôn lên trán cô một cái: "Ngủ đi."
Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác, chỗ bị anh hôn giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng, cay xè.
Mãi đến khi Trần Minh Tân cất xong máy sấy nằm lại trên giường, Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cô trông thấy Trần Minh Tân đưa tay phải tắt đèn, nhớ ra anh thật ra sợ tối, cô lên tiếng ngăn cản: "Không cần tắt đèn ngủ nữa."
Động tác của Trần Minh Tân hơi dừng lại, nhưng anh vẫn đưa tay tắt đèn, trong bóng tối Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh như nước suối thấm vào ruột gan của anh: "Ngày đó chỉ là tôi không thích ứng ngay được bóng tối đột ngột mà thôi, không tắt đèn em không ngủ được."
Thì ra anh biết suy nghĩ trong lòng cô.
Trước đó cô vẫn tưởng anh giận vì cô chế giễu anh sợ tối, giờ đây anh thoải mái nói ra, có phải cho thấy anh đã không còn giận nữa hay không?
Tô Ánh Nguyệt thử thăm dò hỏi: "Gần đây anh rất bận phải không?"
Đáp lại cô là một phòng yên lặng, Tô Ánh Nguyệt hơi hối hận đã hỏi vấn đề này, nếu Trần Minh Tân nghe ra là cô muốn hôm qua làm sao anh trở về muộn như vậy, có giễu cợt cô hay không?
Một lúc sau, âm thanh hơi mơ hồ của Trần Minh Tân truyền đến: "Hôm qua công ty hơi bận, lúc rời giường không kịp làm điểm tâm, trở về cũng muộn, tôi nên nói trước cho em, không ngờ em lại chờ tôi."
Sau khi Tô Ánh Nguyệt nghe thấy những lời này, đã cảm thấy không đúng: "Ai chờ anh chứ, tôi chỉ xem tivi rồi ngủ thiếp đi mà thôi."
Hình như Trần Minh Tân chắc chắn cô đã chờ anh, giọng điệu trịnh trọng: "Ừ, sau này nếu tôi lại về muộn, sẽ nói cho em biết, em cũng không cần đợi tôi."
"..."
Tô Ánh Nguyệt không nói nên lời, dù không biết chỗ nào là lạ, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tô Yến Nhi đi công tác rồi, ở công ty, Tô Ánh Nguyệt trải qua rất bình yên. Trong thời gian đó, cô đi tham gia hai bữa tiệc, đều không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tuần sau Tô Yến Nhi sẽ trở về, Tô Ánh Nguyệt biết cuộc sống yên ổn sắp chấm dứt rồi.
Đúng vào thứ sáu, khi sắp đến giờ tan làm, An Hạ thần bí vui vẻ chạy tới tìm cô: "Tan làm mình đi ra ngoài chơi đi."
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang bận việc, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Đi đâu chơi?"
An Hạ cười lấy lòng: "Đi thì biết."
Sau khi tan làm, Tô Ánh Nguyệt lập tức bị An Hạ kéo đi, đúng lúc Trần Minh Tân gần đây hơi bận không có thời gian tới đón cô.
Thời tiết cuối hè tối nhanh hơn bình thường một chút.
Khi các cô xuống xe, sắc trời đã gần đen lại.
"Chính là chỗ này, hôm nay phải cùng tôi chơi thật thoải mái đấy."
Vừa xuống xe, An Hạ đã kéo cô vào trong quán bar, ngay cả tên quán bar Tô Ánh Nguyệt còn chưa nhìn rõ.
Vào trong bar, phát hiện đã khá đông người rồi.
An Hạ gọi hai chai rượu, rồi kéo Tô Ánh Nguyệt đi vào trong sàn nhảy.
Tô Ánh Nguyệt không phải người ham chơi, ở nước ngoài cô cũng rất ít đi những chỗ như quán bar này, hơn nữa quán bar nước ngoài không giống trong nước, cô lưỡng lự định nói gì đó: "Hạ Hạ..."
An Hạ nhanh chóng ngắt lời cô: "Bình thường đều bận bịu công việc, hiếm khi mới được thư giãn một tí, còn nữa, cậu và ông xã gì đó của cậu, tôi nhìn thấy cũng không đáng tin cậy lắm, cậu không cần gò bó theo khuôn phép đến như thế."
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt vẫn không vào sàn nhảy, mà tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống uống rượu, vừa ngồi xuống cô đã nghe bên khác truyền tới âm thanh xa lạ: "Anh Phan bên này."
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, ra ngoài chơi đã gặp phải Phan Viết Huy.
Cô giương mắt nhìn sang, vừa vặn trông thấy một đám người vây quanh Phan Viết Huy đang đi đến, tiếng âm nhạc trong quán bar quá lớn, cô không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Tô Ánh Nguyệt hơi nghĩ một chút, đứng dậy muốn đi tìm An Hạ, nhưng không ngờ vừa đứng dậy, đã nhìn thấy Phan Viết Huy nhìn về bên này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...