“Vậy à?”
Tô Ánh Nguyệt hời hợt nhìn về phía Trần Minh Tân: “Nhưng mà ông ấy không chịu thừa nhận.”
“Không cần phải lo lắng, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thừa nhận thôi.”
Trong con ngươi tĩnh mịch của Trần Minh Tân viết hai chữ chắc chắn.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, giống như lơ đãng mà mở miệng hỏi anh: “Ông ấy cũng để cho Cố Hàm Yên vào đây ở?”
Cô nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tân như muốn biết suy nghĩ trong lòng của anh.
Nhưng cuối cùng Trần Minh Tân cũng chỉ nói một câu: “Ông ngoại ở đây đến hết năm sẽ về thôi, đến lúc đó những người này cũng sẽ trở về.”
Trần Minh Tân nói xong liền đi đến nắm tay Tô Ánh Nguyệt, in lên môi cô một nụ hôn mang theo ý vị trấn an.
Tô Ánh Nguyệt rút tay trở về, nhàn nhạt cười nói: “À, em biết rồi.”
Cách mà Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên ở cùng với nhau không hề giống cảm giác với người thân có tình cảm sâu đậm, ngược lại càng giống như đối thủ đang đọ sức với nhau.
Nhưng cô có thể cảm giác được, kỳ thật Trần Minh Tân có tình cảm rất sâu sắc với Trần Úc Xuyên.
Trần Minh Tân biết cho dù là anh ở cùng với ai thì Trần Úc Xuyên cũng sẽ không hài lòng, cho nên anh hẳn là cũng đoán được Trần Úc Xuyên sẽ dọn đến ở trong biệt thự.
Nhưng trước khi những chuyện này xảy ra, anh cũng chưa từng nói với cô.
Đây là biệt thự của Trần Minh Tân, ông ngoại của anh muốn chuyển vào đây ở, chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách.
Thế nhưng là...
Cô cũng là chủ nhân trong cái biệt thự này, vậy mà lại là người cuối cùng được biết.
Cô không biết trong lòng Trần Minh Tân có chuyện gì muốn nói cho cô biết trước một tiếng hay không.
...
Trần Úc Xuyên là con lai, từ nhỏ lớn lên ở các nước phương Tây, về sau mới nhập vào gia tộc Mogwynn, cưới vợ là cô con gái được yêu thương nhất của người cầm quyền ở đời trước, kế thừa Gia Tộc Mogwynn.
Rất hiển nhiên, sau khi Trần Úc Xuyên về nước, mặc dù mang tên nước T nhưng lại có lối sống như đang còn ở gia tộc bên kia.
Bác sĩ gia đình, người làm vườn, người giúp việc, quản gia, bảo vệ...
Những người này cũng vào biệt thự ở, để một căn biệt thự vốn chỉ có hai người là Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân lập tức trở nên náo nhiệt.
Tô Ánh Nguyệt đứng trên hành lang ở lầu hai, một tay đang vịn tại lan can ở hành lang, cúi đầu nhìn người giúp việc đi tới đi lui dưới phòng khách ở lầu một.
Dường như Thịt Bò cũng cảm thấy rất vui, vẩy đuôi chạy tới chạy lui trong phòng khách.
Náo nhiệt hả?
Sao cô lại cảm thấy ngược lại, cô cảm thấy ngôi nhà này càng quạnh quẽ hơn nữa chứ?
Trần Úc Xuyên là người rất thú vị, mang đến rất nhiều những đồ vật khác vào biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt nhìn một vòng, cảm giác có chút lạ lẫm.
Cô cũng không muốn cứ ở trong biệt thự, liền đi xuống lầu dắt Thịt Bò ra ngoài đi dạo.
...
Trần Minh Tân đang ở trong thư phòng xử lý công việc, nhưng sau khi lật được vài tờ liền thấy không thể nhìn được nữa.
Chưa bao giờ cảm thấy phiền muộn như lúc này.
Anh biết Tô Ánh Nguyệt không vui.
Nhưng anh cũng chỉ có thể thuận theo ông ngoại.
Nếu ông ngoại ở cùng với anh, ít ra thì anh cũng biết ông ngoại muốn làm những gì, muốn động tay động chân gì, có hành động gì đều ở dưới mí mắt mình.
Anh cũng không còn xem tài liệu được nữa, dứt khoát liền không thèm xem.
Anh tìm lầu trên lầu dưới hết mấy lần cũng không thấy bóng dáng của Tô Ánh Nguyệt, tùy tiện kéo một người giúp việc lại hỏi: “Có nhìn thấy vợ của tôi đâu không?”
Những người giúp việc này đều là những người do Trần Úc Xuyên mang đến, Trần Úc Xuyên cũng không hề dặn dò bọn họ phải xưng hô như thế nào với Tô Ánh Nguyệt, nhưng đa số mọi người đều biết Trần Úc Xuyên không thích Tô Ánh Nguyệt.
Đối với sự tra hỏi của Trần Minh Tân, người giúp việc vẫn trả lời thành thật: “Cô Tô vừa mới đi ra ngoài dẫn chó đi dạo.”
Trần Minh Tân nghe thấy hai chữ “cô Tô”, ánh mắt rét lạnh, người giúp việc vội vàng cúi đầu xuống.
Trần Minh Tân lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta: “Tôi mặc kệ ông ngoại đã nói gì với các người, nhưng bây giờ các người đang ở trong biệt thự của tôi, nên nói cái gì, nên làm cái gì thì phải nghe tôi.”
“Dạ.”
Người giúp việc nơm nớp lo sợ, cúi đầu xuống cũng không dám nhìn Trần Minh Tân nữa.
...
Chân trước Trần Minh Tân vừa bước ra khỏi cửa, Trần Vu đã mang giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe đến.
Cô ta gõ cửa thư phòng nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, đúng lúc này Cố Hàm Yên lại đi tới.
Cố Hàm Yên cũng có quen biết với Trần Vu, đồng thời quan hệ cũng không kém.
Cố Hàm Yên đi tới cười nói: “Bác sĩ Trần?”
“Cô Cố.” Trần Vu quay đầu nhìn thấy là Cố Hàm Yên, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi nhưng lại thêm vào một tia ấm áp.
“Cô tìm Minh Tân có chuyện gì hả? Lúc nãy nghe người giúp việc nói anh ấy đã đi ra ngoài rồi.”
Bởi vì chuyện dọn đến đây nên Trần Minh Tân cơ bản đã xem cô ta như không khí, không để cô ta vào mắt mình.
Cho nên cô ta chờ đến cơ hội muốn tìm lại cảm giác tồn tại ở trước mặt Trần Minh Tân.
Nhưng không ngờ Trần Minh Tân đi ra ngoài lại là muốn tìm Tô Ánh Nguyệt.
Cô ta biết nếu như bây giờ mình cũng đi ra theo sẽ khiến cho Trần Minh Tân càng khó chịu, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
“Tôi mang giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô Tô đến cho cậu chủ.”
Trần Vu nói xong, cúi đầu thoáng nhìn qua giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe ở trong tay.
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tô Ánh Nguyệt?”
Đáy mắt Cố Hàm Yên hiện lên chút ánh sáng vụn vặt, giọng nói lo lắng hỏi cô ta: “Sức khỏe của cô ấy không có vấn đề gì chứ? Tôi nhìn thấy sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.”
“Cô Tô, cô ấy...” Trần Vu nói đến một nửa, hơi hơi nhíu mày, lại liền ngừng lại không nói tiếp nữa.
Trái tim Cố Hàm Yên mãnh liệt giật nảy lên, là chuyện gì mà khiến Trần Vu cảm thấy khó mở miệng, không phải là mắc bệnh nan y đó chứ?
Nếu thật sự là như vậy...
“Thân thể của cô Tô vẫn rất khỏe mạnh.” Có thể cảm nhận được sự ngập ngừng trong lời nói của Trần Vu.
Cố Hàm Yên đã có suy nghĩ muốn biết rõ chuyện thật giả như thế nào, đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng để cho Trần Vu nói vài câu qua loa được.
“Bác sĩ Trần có chuyện gì thì cứ nói thẳng, tôi và Minh Tân đã là bạn bè nhiều năm như vậy, cho dù cô Tô có nói như thế nào, thì mối quan hệ giữa tôi và anh ấy... tương đối đặc biệt. Hơn nữa, cô không tin tưởng tôi sao.”
Cố Hàm Yên mỉm cười nhẹ nhàng nhìn về phía Trần Vu, trong giọng nói lại có chút thất vọng.
Trần Vu cũng là người ở bên cạnh ông cụ Trần Úc Xuyên, Cố Hàm Yên cũng thường xuyên lui tới trong nhà, cũng chính vì vậy mà quen biết với nhau, thật ra cô ta rất thích lọai phụ nữ tự chủ độc lập như Cố Hàm Yên đây.
Sau khi suy nghĩ, cô ta cảm thấy lời nói của Cố Hàm Yên rất có đạo lý.
Nhìn dáo dác bốn phía, sau đó liền mở miệng nói: “Tôi đã làm xét nghiệm máu HCG cho cô Tô, có thể là cô ấy đã mang thai.”
“Cái gì?”
Bởi vì hoảng sợ nên giọng nói của Cố Hàm Yên có chút thay đổi.
Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trong ánh mắt khó hiểu của Trần Vu.
“Chắc chắn mang thai?” Đáy mắt Cố Hàm Yên xẹt qua cảm giác không cam tâm.
Nhưng cô ta lại che giấu rất nhanh, Trần Vu cũng không nhìn thấy được.
Trần Vu gật đầu nói: “Sai sót rất nhỏ.”
Biểu cảm trên mặt Cố Hàm Yên liền thay đổi, ngược lại trong giọng nói lại mang theo vẻ lo lắng: “Cô cũng biết thái độ của ông ngoại đối với cô Tô rồi đó, mặc dù Minh Tân và ông ngoại luôn luôn âm thầm tranh đấu với nhau, nhưng Minh Tân cũng cũng không hề làm trái ý nguyện của ông ngoại, chuyện lần này chắc chắn cũng sẽ như vậy.”
Trần Vu đồng ý nhẹ gật đầu: “Tình cảm của cậu chủ và ngài bá tước luôn luôn rất tốt.”
“Tôi cảm thấy chuyện này đừng nên nói ra trước, Ông ngoại vừa mới vào đây ở, tránh cho Minh Tân nhất thời hồ đồ lại ầm ĩ với ông ngoại, chờ thêm một đoạn thời gian nữa tôi sẽ tìm cơ hội nói cho Minh Tân biết.”
Cố Hàm Yên nói đến chân tình tha thiết, giống như tất cả đều là vì suy nghĩ cho Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên.
Ngoại Trừ những người nhà họ Trần thì mối quan hệ của Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên cũng được xem là rất tốt.
Trần Vu không ngừng suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Cố Hàm Yên rất có đạo lý, liền gật đầu đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...