Trần Minh Tân ở phía sau liền tiến lên phía trước: “Sao lại không vào?”
“Đây dường như không phải nhà tôi, tôi ra xem xem có phải đi nhầm tầng không.” Tô Ánh Nguyệt đơ người đi kiểm tra số tầng.
Đáy mắt Trần Minh Tân lộ ra ý cười, cũng không để ý cô, trực tiếp đi vào trong.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tô Ánh Nguyệt khí thế mạnh mẽ xông vào, chạy đến trước mặt Trần Minh Tân, chỉ vào những bức tường bị phá bỏ của căn hộ hỏi anh: “Có phải là anh làm không!”
“Cô không cảm thấy rộng rãi hơn sao?”
Căn hộ của Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ là hai phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, kết quả bây giờ toàn hộ các bức tường ngăn và cửa đều bị dỡ bỏ, cả căn hộ thành một phòng, giường chỉ còn đúng một chiếc, còn thêm vài vật dụng khác nữa.
Phòng bếp theo kiểu không gian mở, cả căn hộ rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn không thấy chút dáng vẻ ban đầu nào.
“Muốn rộng, thì sao anh không ra đường mà ngủ đi.” Tô Ánh Nguyệt luôn duy trì gương mặt lạnh lùng trước mặt anh, cô bây giờ không còn cách nào bình tĩnh nữa, tức đến mức muốn đập anh một trận!
Anh lại dám dỡ căn hộ của cô!
Dỡ căn hộ của cô!
Đối với sự phẫn nộ của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân ngược lại rất bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn đem theo ý cười khi đạt được mục đích, chỉ là anh giấu rất giỏi.
Ngoài mặt anh lại giả bộ nghiêm túc: “Nếu như cô thật sự nhốt tôi ở ngoài, thì tôi thật sự phải ngủ ngoài đường rồi.”
“Tôi...”
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến việc tối qua cố tình khóa anh bên ngoài cửa, trong lòng có chút áy náy, nhưng vẫn cứng miệng: “Bên cạnh không phải còn phòng sao!”
“Chúng ta là vợ chồng mới cưới, sao có thể chia phòng ra ngủ được?” Trần Minh Tân dùng những gì cô nói trước đây để chặn họng cô.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, không nói nên lời.
Trần Minh Tân đột nhiên hôn lên môi cô: “Ngoan, đi tắm đi, tôi đi nấu cơm.”
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt sắc lạnh nhìn anh: “Anh...”
Trần Minh Tân cười tươi đi vào phòng bếp, để lại Tô Ánh Nguyệt đứng đơ người tại chỗ, mặt ngày càng đỏ lên.
Không đúng, lúc nãy cô phải tát anh một cái mới phải chứ.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô lại nghe lời anh lấy quần áo đi tắm.
Trần Minh Tân đứng ở trước bồn rửa nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm mới ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra ý cười.
Một cô gái với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Bữa tối Trần Minh Tân làm món thịt bò hầm cà, Tô Ánh Nguyệt không động vào.
Chính vào lúc đó, Trần Minh Tân đột nhiên gắp một miếng thịt bò vào bát cô.
Động tác của Tô Ánh Nguyệt dừng lại: “Tôi không thích ăn thịt bò.”
“Tôi biết là cô không thích, nhưng thịt bò có rất nhiều dinh dưỡng.” Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, giống như hoàn toàn tin vào lý do cô nói.
Tô Ánh Nguyệt cuối cùng nhịn không được hỏi anh: “Tính khí tôi xấu như vậy, sao anh vẫn nhẫn nhịn tôi? Tại sao không tức giận?”
Trần Minh Tân buông đũa xuống, đơn giản trả lời: “Vì tôi là chồng cô.”
“Nhưng chúng ta không có nền tảng tình cảm, giữa chúng ta không có tình cảm, anh có biết vì sao tôi phải kết hôn với anh không? Vì ông nội tôi nói, chỉ cần tôi lấy chồng thì tôi có thể lấy được cổ phần, nhưng ở thành phố Vân Châu không ai chịu lấy tôi, chỉ có anh dễ lừa, tôi vừa nói thì anh liền đồng ý ngay.”
Tô Ánh Nguyệt nói liền một mạch, nhìn Trần Minh Tân hơi ngơ người ra, trong lòng trùng xuống.
Chỉ là, cô không nghĩ là muốn sống cùng một người cả đời, kết hôn chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng Trần Minh Tân thì khác, anh đối với cô nhẫn nại bao dung, còn nói muốn bên cô cả đời, điều này làm cô có chút hoảng loạn.
“Những điều này không quan trọng, tôi thật lòng muốn cưới cô.”
Trần Minh Tân nhìn cô, ánh nhìn sâu thẳm, Tô Ánh Nguyệt nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh không hiểu sao? Tôi không phải thật lòng muốn gả cho anh, tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi!” Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy tự trách, không bàn đến việc giữa cô và Trần Minh Tân đêm đó, Trần Minh Tân thực ra là một người đàn ông tốt.
Trần Minh Tân đột nhiên cười: “Có thể được em lợi dụng là vinh hạnh của tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...