Trần Minh Tân nhìn theo Cố Hàm Yên ra khỏi cửa lớn biệt thự, lên xe của Bùi Chính Thành, mãi đến lúc xe rời đi, Trần Minh Tân vẫn không thu lại tầm mắt.
Nếu có người đến gần xem thử, sẽ phát hiện thật ra anh không phải nhìn theo Cố Hàm Yên, mà là đang thất thần.
Nghĩ đến lời của Cố Hàm Yên, con ngươi đen nhánh của Trần Minh Tân trở nên u ám hơn mấy phần.
Một khi con người cảm thấy cuộc sống quá thỏa mãn, sẽ vô ý thức quên mất một vài nguy cơ tiềm ẩn có thể xảy ra.
Mà anh bây giờ chính là loại trạng thái này.
Còn Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn ở trong phòng ăn, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Trần Minh Tân đi vào, bĩu bĩu môi nghĩ, có gì cần phải tiễn chứ.
Biết rõ Cố Hàm Yên có ý với anh, ra về còn phải tiễn đến cửa nữa.
Suy nghĩ này hiện lên dưới đáy lòng, Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, cũng muốn quản lý quá nhiều rồi.
Người ta quen nhau hơn mười năm, cho dù Trần Minh Tân vẫn luôn tránh hiềm nghi, không có tình cảm nam nữ, cũng sẽ có tình cảm khác.
Trong lòng mỗi người đều có ham muốn đọc chiếm, hy vọng trong mắt trong lòng người mình yêu tất cả đều là mình, không thể chứa thêm người khác nữa.
Thậm chí sẽ rất nhạy cảm, cứ cảm thấy, tốt nhất ngay cả bạn là nữ cũng không có.
Trên tình cảm, phụ nữ trời sinh đã đa nghi, đây là thứ không thể khống chế được.
Đợi đã, cô vừa nghĩ tới cái gì vậy, người yêu?
Người mình yêu?
Yêu?
Cô yêu Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm đỏ bừng mặt.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình thích Trần Minh Tân, hơn nữa rất thích anh đối xử tốt với mình, vẫn chưa từng nâng tình cảm với anh đến mức yêu.
Có lẽ là......là yêu nhỉ......
“Sao vậy?” Trần Minh Tân vừa đi vào đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, chỉ cho rằng cô không thoải mái ở đâu đó.
Khẽ nhíu mày, trên mặt lóe lên chút lo lắng, đi qua duỗi tay phủ lên trán cô, lại đưa ngược về đặt lên trán mình thử nhiệt dộ.
Phát hiện nhiệt độ giống nhau, sắc mặt của anh mới thả lỏng.
Tô Ánh Nguyệt bị anh đột nhiên cắt ngang suy nghĩ, hành động chăm sóc cẩn thận của anh không thể nghi ngờ đã bắn trúng trái tim thiếu nữ của cô trong nháy mắt.
Mỗi người phụ nữ đều muốn luôn được người khác quan tâm, muốn được người khác đặt trên đầu quả tim.
Mà Trần Minh Tân, gần như cho cô tất cả ảo tưởng của phụ nữ với một nửa kia.
Cao lớn đẹp trai, ngồi trên tỉ người, biết nấu cơm còn quan tâm săn sóc.
Ngoài tính cách của anh, gần như có thể nói là hoàn mỹ.
Mà người đàn ông gần như hoàn mỹ này còn là chồng của cô, cô có thể hợp pháp và hưởng thụ anh đối xử tốt với cô bất cứ lúc nào.
Điều này khiến Tô Ánh Nguyệt có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Trần Minh Tân rũ mắt, thấy Tô Ánh Nguyệt cứ mãi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhuộm màu đỏ ửng, tuy không thể đoán ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng có thể nhìn rõ sự ái mộ từ trong đôi mắt cô.
Suy nghĩ một chút, anh vươn tay véo véo mặt cô, ngoài ánh mắt tỏa sáng, trên mặt vẫn luôn lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Giọng nói phát ra còn mang theo cảm xúc nào đó: “Còn nhìn nữa thì ăn em luôn đấy.”
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút khàn, ánh mắt sáng đến dọa người.
Trong nháy mắt, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh, giống như giấu một con thỏ nhỏ bên trong, nhảy đến khiến cô hoảng hốt.
“Tôi cái gì...... anh......” Tô Ánh Nguyệt nói năng lộn xộn nhìn anh, cuối cùng dứt khoát hất cằm nói một câu: “Anh đến đây.”
Cuối cùng Trần Minh Tân không nhịn được nữa, phì một tiếng bật cười.
Sau đó nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn, khiến sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt lại đỏ thêm mấy phần.
Sao người này có thể như vậy chứ, sau khi cô nói như vậy, không phải anh nên trực tiếp nhào tới sao?
Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười đâu!
“Cười cái gì mà cười!” Tô Ánh Nguyệt vỗ tay anh ra, đôi mắt như nước lạnh lùng trừng anh, duỗi chân đá chân anh: “Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Lúc anh véo mặt cô, tay kia đúng lúc đặt trên ghế cô, cô lại ngồi gần bàn, nếu anh không tránh ra, không để cô kéo ghế ra, thì không có cách nào đứng dậy rời khỏi được.
Trần Minh Tân nghe như vậy, thật sự lùi đi.
Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh muốn thả cô đi, lập tức đứng dậy kéo ghế ra, chuẩn bị lách ngang qua Trần Minh Tân rời đi.
Kết quả cô vừa đứng lên, mới kéo ghế ra ngoài, đã cảm thấy một đôi bàn tay to vòng qua eo cô, cả người bị ôm lên không.
“A....”
Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, lúc phản ứng lại, cả người đã bị Trần Minh Tân bế lên bàn ăn.
Tô Ánh Nguyệt không được tự nhiên rụt rụt cổ về sau, nâng mặt nhìn anh: “Anh tránh ra!”
Trần Minh Tân cúi đầu, bàn tay to vuốt ve sau gáy cô, giọng nói trầm khàn: “Ăn cái gì không phải cần lên bàn ăn sao?”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy nơi bị anh dùng ngón tay vuốt ve xuất hiện cảm giác tê dại, cô khẽ run rẩy, lắc lắc người muốn né tránh.
Phản ứng rất nhỏ của cô cũng bị Trần Minh Tân tỉ mỉ bắt được, giữ chặt sau gáy cô, ép cô chủ động đến gần anh.
Hoàn toàn không cho Tô Ánh Nguyệt cơ hội phản kháng, ngay sau đó, anh đã cúi đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...