Trần Minh Tân cũng không trực tiếp ra tay, mà là thưởng thức sự sợ hãi trên mặt cô ta, giọng điệu bình tĩnh: “Cô cả nhà họ Tô không nên hỏi tôi vấn đề này, cô hẳn rất rõ ràng, trong này là thứ gì."
Giọng nói của anh càng hạ xuống, mắt thấy kim tiêm sắp đâm vào tĩnh mạch trên tay cô ta.
"Anh.... Anh dừng tay..." Tô Yến Nhi sợ đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lời nói trở nên lắp bắp: “Tôi... Ông nội sẽ không bỏ qua cho anh!"
Đúng, ông nội sẽ không bỏ qua cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân chỉ là bị Tô Ánh Nguyệt mê hoặc đến chết mê chết mệt, thế nên muốn hả giận thay cho Tô Ánh Nguyệt mà thôi. Nhưng mà, anh ta là người không có bối cảnh, không thể không e ngại thế lực nhà họ Tô.
"Tô Thành?" Biểu tình trên mặt Trần Minh Tân không có chút thay đổi nào: “Cô cảm thấy nhà họ Tô còn quan tâm cô sao?"
Tô Yến Nhi nhìn phải ánh mắt u ám của Trần Minh Tân, bị ánh mắt của anh nhìn như loài giun dế làm cho sợ hãi: “Anh tỉnh táo một chút..."
"Người nên tỉnh táo là cô đấy, cô cả Tô."
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc nhìn một cái, không định nói lời vô ích với cô ta nữa.
Giữa ánh lửa Calcium carbide, Tô Yến Nhi đột nhiên nghĩ đến gì đó, lớn tiếng nói: “Anh nghe tôi nói, không phải Tô Ánh Nguyệt luôn muốn biết ba cô ta bị nhốt ở đâu sao? Tôi biết ba cô ta bị nhốt ở đâu!"
Thật ra thì Tô Yến Nhi cũng chỉ đánh cược một lần mà thôi, không ngờ Trần Minh Tân thật sự dừng lại.
Lồng ngực của Tô Yến Nhi phập phồng kịch liệt, sau lưng đầy mồ hôi lạnh, thấy anh thật sự dừng lại, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
"Nhốt ở đâu?" Tay của Trần Minh Tân cũng không dời đi, giống như chỉ cần cô ta nói sai một chữ, anh sẽ trực tiếp đâm kim tiêm vào.
Tô Yến Nhi sợ cực kì, cô ta tính toàn ngàn vạn lần, cũng không tính đến chuyện Trần Minh Tân dám bắt cô ta.
Thật ra thì cô ta cũng không biết ba của Tô Ánh Nguyệt, Tô Chí bị nhốt ở đâu. Nhưng mà, nếu chuyện này có thể làm cho Trần Minh Tân hứng thú, cô ta phải vững vãng nắm chặt cọng cỏ cứu mạng này.
"Trước tiên anh phải lấy thuốc ra khỏi người tôi, tôi nằm ở đây cũng sắp một tiếng rồi." Tô Yến Nhi vừa nói, trông có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta làm gì ở đâu trước mặt tất cả đàn ông cũng thuận lợi, tin rằng Trần Minh Tân thật ra cũng có tiềm chất thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng mà, rõ ràng rằng, cô ta tính sai rồi.
Trần Minh Tân nhìn sắc mặt này của cô ta, cũng biết cô ta đang giở trò.
Nam Sơn đứng sau lưng anh, trong lòng yên lặng vẽ một chữ thập cho Tô Yến Nhi. Cô cả nhà họ Tô này đúng là một người cứ tự cho là đúng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Trần Minh Tân không còn kiên nhẫn, trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch của cô ta. Mắt thấy kim tiêm sắp tiêm hết chất lỏng vào rồi, Tô Yến Nhi sợ hãi đến mức giọng nói đều thay đổi: “Tôi nói, tôi nói hết mà... Ba cô ta bị xử án mười ba năm, nhốt ở nơi cực kì kín đáo, nghe nói là trong núi sâu ở phía nam."
Dưới tình huống khẩn trương, Tô Yến Nhi lại có thể nói nguyên vẹn đoạn văn này.
Trần Minh Tân nghe lời của cô ta, hơi dừng lại, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, trực tiếp tiêm tất cả chất lỏng trong ống tiêm vào cơ thể cô ta.
"A!!!!"
Tô Yến Nhi mắt mở trừng trừng nhìn Trần Minh Tân tiêm toàn bộ chất lỏng trong kim tiêm vào trong người cô ta, liều mạng thét chói tai, con ngươi giãn to, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Trần Minh Tân, mày chết không được tử tế, mày sẽ gặp báo ứng!" Cho dù biết phẫn nộ mắng mỏ đều là uổng công vô ích, nhưng lúc này Tô Yến Nhi đã không bất chấp gì khác nữa rồi, khắp mắt khắp tim đều là sợ hãi.
"Chết không được tử tế?" Trần Minh Tân rút kim tiêm ra, tiện tay đưa cho Nam Sơn đứng ở phía sau: “Cô cả Tô đây là đang tự nói chính mình đấy à?"
Tô Yến Nhi cảm thấy người đàn ông này chính là một người điên.
"Ba tao và ông nội nhất định sẽ không tha cho mày!" Tô Yến Nhi siết chặt tay mình, trong lòng tràn đầy khủng hoảng không thể loại bỏ, chỉ có thể liên tục nói những lời uy hiếp Trần Minh Tân.
Nhưng mà rõ ràng rằng, Trần Minh Tân không hề bị ảnh hưởng trước lời nói của cô ta.
Ngược lại là chính cô ta, rất rõ ràng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình.
Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy bắp thịt toàn thân đều buông lỏng, đầu còn hơi choáng váng...
Trần Minh Tân nhìn ánh mắt dần dần tan rã của Tô Yến Nhi, cả người cũng dần dần yên tĩnh lại, cũng biết bây giờ cô ta đang "hưởng thụ".
Anh đứng dậy đi ra ngoài cùng với Nam Sơn.
Trong đầu Trần Minh Tân thoáng hiện lời mà Tô Yến Nhi vừa nói: “Nếu như Tô Chí bị xử mười ba năm, vậy thì năm nay hết hạn tù được thả ra. Dựa theo đầu mối này, đi thăm dò các ngục giam ở phía nam, tình huống ăn khớp, càng xa xôi, càng phải điều tra!"
Nói xong, trên mặt Trần Minh Tân đã phủ đầy sương lạnh, trên mặt đều là khí tức u ám và lạnh lẽo.
Sắc mặt của Nam Sơn cũng là nghiêm trọng không thôi.
Một lát sau, Trần Minh Tân điều chỉnh xong cảm xúc của mình, người trở lại ghế lô.
Còn Nam Sơn thì đi thu dọn tàn cục, và hoàn thành chuyện mà Trần Minh Tân vừa giao cho anh ta.
...
Lúc Trần Minh Tân trở lại ghế lô, hai người An Hạ và Bùi Chính Thành cũng uống không ít.
Sau đó, Bùi Chính Thành cực kì trơ tráo để cho Tô Ánh Nguyệt giúp anh ta chơi.
Kết quả vận may của Tô Ánh Nguyệt rất tốt, thế mà để cho An Hạ uống liền ba ly.
Lúc Trần Minh Tân tiến vào, An Hạ đang kéo tay áo của Tô Ánh Nguyệt không chịu bỏ.
Kết quả, An Hạ vừa quay đầu đã thấy Trần Minh Tân mặt không cảm giác đi vào, lập tức thả tay khỏi Tô Ánh Nguyệt, vùi đầu không dám nói nữa.
"Gọi đồ ăn đi, cơm nước xong thì về nhà sớm."
Trần Minh Tân lên tiếng, mọi người cũng yên tĩnh một chút, gọi đồ ăn, cơm nước xong thì ai về nhà nấy.
...
Bên ngoài CLB Ngọc Hoàng Cung.
Tô Yến Nhi tựa người vào đèn đường đứng gần nửa tiếng, mới cảm giác được cơ thể khôi phục một chút, có thể hoạt động.
Cô ta quay đầu nhìn CLB Ngọc Hoàng Cung, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân!
Món nợ này, cô nhớ mãi!
Sẽ có một ngày, cô nhất định trả lại gấp đôi!
Bây giờ cô ta tạm thời không thể ở lại trong nước nữa, nếu không, sẽ bị người phát hiện. Bây giờ cô ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là ra nước ngoài.
Cô ta không thể để cho người nào biết.
Tuyệt đối không thể.
"Ây da, đó không phải là cô cả Tô sao, cô Tô..."
Trong lúc Tô Yến Nhi đang suy nghĩ, có người đi ra khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung thì nhìn thấy cô ta.
Trong lòng Tô Yến Nhi kinh hoảng, ngay cả đáp lại cũng không, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Tô Yến Nhi lái xe về nhà, trực tiếp đi tìm dl: “Mẹ, con muốn đi nước ngoài, muốn đi ngay bây giờ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...