Đứng trước khu dạy học, Lâm Diệc Khả vừa bước xuống bậc thềm thì một chiếc Maserati màu đỏ chầm chậm dừng lại trước mặt cô.Cửa xe mở ra, bước xuống một là cô gái với với phong cách thời trang thời thượng, giày cao gót đỏ, chiếc váy ôm sát, đôi môi tô son màu hồng phấn rất bắt mắt.“Diệc Khả, trùng hợp thật đấy”.
Hồ Tú Vi tháo chiếc kính râm to bản trên mặt xuống, hất cằm, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.Lâm Diệc Khả đứng ở trên bậc thang, thờ ơ nhìn cô, không lên tiếng.Hồ Tú Vi rảo bước trên đôi giày cao gót đi đến bên cô, cười mỉa mai: "Nghe nói cậu sinh con rồi, còn chưa kịp tới chúc mừng.
Khi nào tổ chức tiệc thôi nôi thì đừng quên mời chúng tôi uống rượu nhé".“Vậy thì dễ thôi”.
Lâm Diệc Khả cười nhẹ trả lời.Hồ Tú Vi sững sờ một lúc, cô ta không hề nhìn thấy sự tức giận và cuồng loạn của Lâm Diệc Khả như đã tưởng tượng trước.
Bộ dáng cười tươi tắn của Lâm Diệc Khả giống như cô chỉ đang nói một câu chuyện đùa.Hồ Tú Vi cảm thấy thực thất bại, cảm giác như giơ tay ra đánh nhưng lại đánh vào một cái bịch bông vậy.Lâm Diệc Khả không để ý đến cô ta, nhìn chiếc xe thể thao phía sau đang lao tới vun vút.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm, mặc đồ da màu đen bước ra khỏi xe, miệng huýt sáo, khóe môi cong lên một nụ cười giống hệt tên lưu manh."Lâm đại mỹ nữ, đã lâu không gặp, làm anh nhớ muốn chết rồi đấy"“Anh Tống, đã lâu không gặp.” Lâm Diệc Khả miệng cười nhưng lòng không cười.Lâm Diệc Khả là hoa khôi nổi tiếng của khoa Phát thanh và Truyền hình.
Tống Thành Bằng đã đeo bám cô dai như keo dính chó suốt hai năm qua, Lâm Diệc Khả luôn không có cái nhìn tốt về anh ta.Cũng may hôm nay anh ta đeo kính râm, nếu không Lâm Diệc Khả lại phải nhìn thấy đôi mắt ti hí của anh ta đến buồn nôn mất thôi.“Thành Bằng, anh không cùng em vào sao?”.
Hồ Tú Vi thì thào, cơ thể cô ta như không xương, dán chặt lên người Tống Thành Bằng."Nghe lời, tự mình đi vào đi.
Tối nay anh sẽ đợi em trên giường khách sạn".
Tống Thành Bằng cười nói, đưa tay sờ soạng Hồ Tú Vi một chút.“Đáng ghét!”.
Hồ Tú Vi làm nũng đập đập vào ngực Tống Thành Bằng, sau đó giẫm giẫm giày cao gót bước vào khu dạy học.
Khi đi ngang qua Lâm Diệc Khả, cô ta còn cố tình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc thắng.Lâm Diệc Khả thực sự không hiểu cô ta đang khoe khoang cái gì.
Hồ Tú Vi sử dụng cơ thể của mình chỉ để đổi lấy chỉ tiêu tốt nghiệp loại xuất sắc mà thôi.
Giao dịch kiểu này tính thế nào cũng không có lời.Tống Thành Bằng tuy là con nhà hiệu trưởng, nhưng ai cũng biết anh ta bản chất phong lưu, có mới nới cũ, căn bản không có khả năng cưới Hồ Tú Vi làm vợ.Hiện tại Hồ Tú Vi cười đắc ý, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày cô ta sẽ phải khóc.Lâm Diệc Khả bước tới muốn rời đi, Tống Thành Bằng lại duỗi tay ra chắn đường cô.“Đã lâu không gặp, cùng nhau uống một ly cà phê ôn chuyện cũ chứ?”.
Tống Thành Bằng tháo kính râm trên mặt xuống, con mắt ti hí đảo qua đảo lại trên người Lâm Diệc Khả làm cô thực sự khó chịu."Tôi còn có chuyện phải làm, không cần ôn lại chuyện cũ.
Chúng ta đâu có quen thân".
Lâm Diệc Khả nói không cần nể mặt.Khi Tống Thành Bằng thấy cô như vậy, cảm thấy cô thật không biết điều, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh: "Lâm Diệc Khả, cho em chút thể diện em lại không cần.
Hiện tại anh cho em một cơ hội cuối, chỉ cần em làm anh thoải mái trên giường thì thành tích tốt nghiệp loại xuất sắc kia, anh đây chỉ cần nói một câu thôi liền thay đổi lại được”.Tống Thành Bằng lấy trong túi ra một thẻ phòng khách sạn, trực tiếp đặt vào tay cô: "Anh làm tình với phụ nữ trước giờ đều không đeo bao cao su.
Nếu em chịu khó hăng hái phấn đấu, sinh cho anh được đứa con, cưới em không phải là không thể.
Anh đây không phải là người mặc quần lên liền không chịu trách nhiệm".Bên tai Lâm Diệc Khả đều là tiếng cười tục tĩu ô uế của Tống Thành Bằng.
Cô nghịch nghịch tấm thẻ phòng trong tay, cười khinh thường."Anh Tống, anh đã học qua môn sinh học ở trường trung học.
Vậy anh hẳn biết rằng các loài khác nhau không thể giao phối.
Ngay cả khi chúng giao phối, chúng cũng không thể có khả năng sinh ra con cái”.
Lâm Diệc Khả nghiêm mặt nói.“Nói năng linh tinh cái gì vậy”.
Tống Thành Bằng bối rối nghe không hiểu."Nói một cách đơn giản, có sự khác biệt giữa con người và động vật.
Người và súc sinh không xứng đôi.
Lâm Diệc Khả chỉ vào bản thân khi nói ‘con người’ , và chỉ vào Tống Thành Bằng khi nói đến chữ ‘súc sinh’.
Cô không khách khí thẳng tay ném thẻ phòng vào người hắn, quay lưng bỏ đi với vẻ khinh bỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...