Editor: Puck
Hôm nay mặt trời thức dậy đặc biệt sớm, hình như hoa khắp núi cũng vì ngày vui mừng này mà nở rộ, bên hồ, rừng núi, đều được làm đẹp bởi hoa dại lấm tấm nhiều màu sắc khác nhau, ngay cả khu đất đỏ mênh mông, cũng hiện ra rực rỡ tươi tốt, chạy dài đến chân trời.
Lãnh Dực buồn buồn không vui ở trong lầu trúc, bên chân đã có một đống lớn tàn thuốc.
Hôn lễ này, anh nên tham gia hay không? Nếu như không đi, có phải rất không phong độ không? Nếu như đi, sao anh có thể trơ mắt nhìn Phỉ Nhi gả cho người khác?
Mấy ngày nay anh vẫn luôn rối rắm.
Mỗi ngày tất cả mọi người ăn cơm chung một chỗ, mỗi ngày anh đều nhìn Lujia gia tăng yêu thương Phỉ Nhi, nói có phần khí khái của người đàn ông, anh nên chúc phúc cho cô, nưng anh là người, không phải thần, là người thì có thất tình lục dục, rõ ràng trong lòng phiền muộn khó chịu, còn miễn cưỡng cười vui, mùi vị này cũng không dễ chịu, cho nên một ngày ba bữa cơm kia chỉ là đau khổ với anh, món ăn ngon ăn vào trong miệng anh cũng chỉ là giấm chua chan canh, tất cả đều là vị chua.
Cũng chính như vậy, cuối cùng anh đã hiểu rõ tim mình, trong lòng anh để ý Phỉ Nhi, không nói đến yêu cô như thế nào, ít nhất, mới đầu anh dễ dàng đưa ra quyết định cưới cô cũng không phải bởi vì đứa bé.
Nhưng mà, khi anh hiểu điểm này, có phải đã quá muộn hay không? Phỉ Nhi sắp trở thành cô dâu của người khác...
Đang trầm tư, có người gõ cửa phòng anh.
“Ai vậy?” Anh miễn cưỡng hỏi.
“Anh cả, là em! Mau ra đây đi! Đi xem hôn lễ của Phỉ Nhi!” Người đến là Duy Nhất.
Anh cười khổ, nhất định là do Lãnh Ngạn kêu cô tới, có phải Lãnh Ngạn lo lắng nếu bản thân mình tới, anh sẽ không chịu nể mặt mũi? Cũng được, anh không nên ra vẻ hẹp hòi trước mặt phụ nữ...
“Được, anh tới liền! Em đi trước đi!” Anh đứng lên chuẩn bị thay quần áo.
Duy Nhất lại gõ cửa lớn hơn, “Anh cả, anh mở cửa ra đi! Phải mặc quần áo của dân bản xứ đi dự hôn lễ, em lấy cho anh rồi!”
Lãnh Dực bất đắc dĩ, đành phải mở cửa ra, Duy Nhất đặt một đống vải vóc màu trắng trên ghế chúc, còn có một chuỗi vòng hoa, “Cái này cũng phải đeo lên.”
“Thật sao?” Lãnh Dực kỳ quái nhìn Duy Nhất chằm chằm, cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
“Đúng vậy! Anh nhanh lên một chút! Tất cả mọi người chờ anh đấy! Em đi trước! Nhanh lên một chút đó!” Duy Nhất cường điệu một câu, hùng hùng hổ hổ chạy ra.
Lãnh Dực nhặt bộ quần áo này lên nhìn, hình như là áo khoác, kết hợp với vòng hoa, giống như đã từng nhìn thấy trong bộ phim truyền hình nào đó...
Thôi, nhập gia tùy tục, mặc thì mặc đi!
Nhưng khi anh thay đổi quần áo đi tới bên hồ, lại phát hiện trừ an ra không ai ăn mặc như anh, chẳng lẽ đùa giỡn anh? Khó nói! Duy Nhất quỷ sứ linh tinh này, nhiều thủ đoạn nhất!
Anh đi tới bên cạnh Duy Nhất, hàm chứa tức giận, nhỏ giọng chất vấn, “Nhóc thúi, có phải trêu chọc anh không?”
Duy Nhất tỏ vẻ vô tội, “Nào có? Không có đâu!”
“Vậy tại sao để anh ăn mặc kỳ quái như vậy?” Anh khẽ giật vòng hoa buồn cười trên người.
“Bởi vì anh là phù rể! Ở đây chỉ có anh chưa kết hôn! Anh không làm thì ai làm!” Duy Nhất chớp đôi mắt to, rất nghiêm túc vô tội nói.
Hóa ra là như vậy! Không sai! Là anh chưa kết hôn! Đột nhiên cảm thấy buồn cười, đáng ra hôm nay chú rể phải là anh, ai ngờ lại thành phù rể...
“Mau đi đi! Anh cả!” Duy Nhất đẩy Lãnh Dực về phía trước.
Lãnh Dực than thở một tiếng ở trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười, đi về phía cô dâu chú rể.
Hôm nay Phỉ Nhi thật đẹp! Cũng một chiếc áo khoác địa phương màu trắng, một tầng mạng che mặt thật mỏng, mơ hồ bên trong, có thể nhìn thấy môi xinh tươi, tròn mắt sáng rỡ, lúm đồng tiền như hoa.
Vẫn còn nhớ rõ ràng, môi của cô mềm mại, ngọt ngào, nhưng mà, sau này, cứ để người đàn ông khác thưởng thức như vậy sao?
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, một đêm hoang đường, để cho anh nhận biết một mặt quyến rũ gợi cảm của cô, vừa nghĩ tới cô sẽ như hoa nở rộ trong ngực Lujia, tim của anh sắp nổ tung.
Nghi thức bắt đầu, Tộc trưởng Herga tự mình chủ trì buổi hôn lễ này.
Chỉ thấy bà rắc hoa biểu tượng hạnh phúc cát tường vào trên cô dâu chú rể, dĩ nhiên cũng rắc vào Lãnh Dực đứng bên cạnh.
“Hôm nay là một ngày tốt lành, bọn nhỏ vừa lòng đẹp ý, hai người kết làm vợ chồng, trở thành người một nhà, từ nay cùng họa phúc, cùng vinh nhục, Chân thần nhất định sẽ phù hộ hai người!”
Phỉ Nhi và Lujia thành kính quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái về phía trời không.
Con yêu của Herga kết hôn, tâm trạng hết sức sung sướng, từ đầu đến cuối trên mặt đều treo nụ cười hạnh phúc, nhìn quanh một vòng, “Nếu như họ hàng bạn bè không có ý kiến khác, tôi tuyên bố hai người trở thành vợ chồng hợp pháp. Sau nghi thức bộ lạc lấy chứng nhận của chính phủ địa phương, có hiệu quả pháp luật.”
Luja và Phỉ Nhi nhìn nhau cười, hai cánh tay đan chặt lại với nhau.
Đôi mắt Lãnh Dực đau đớn thật sâu, lòng cũng theo đó mà nhéo thành một đoàn. Bọn họ sẽ lập tức trở thành vợ chồng chính thức, anh sẽ không có cơ hội nữa? Nhưng mà...
“Không! Tôi có ý kiến!” Anh đột nhiên xông tới giữa hai người Lujia và Phỉ Nhi, tách tay hai người ra, kéo Phỉ Nhi từ dưới đất dậy, kéo vào trong ngực mình, lớn tiếng tuyên bố: “Tôi có ý kiến! Phỉ Nhi là cô dâu của tôi!”
Lujia thấy thế, đứng lên kéo cánh tay Phỉ Nhi, muốn kéo Phỉ Nhi ra khỏi ngực anh, “Lãnh tiên sinh, hôm nay tôi đây kết hôn, hy vọng Lãnh tiên sinh không phá hư mới phải!”
Phỉ Nhi cũng giãy giụa trong ngực anh, dậm chân nhỏ giọng quát lớn, “Lãnh Dực, anh điên rồi! Mau buông tôi ra! Đừng làm rối nữa!”
“Không! Anh cứ muốn làm rối! Anh cứ muốn không để cho em gả cho cậu ta!” Cho tới giờ Lãnh Dực chưa bao giờ to gan như vậy, mắt thấy người yêu sắp ngả đầu vào ngực người khác, tình thế lập tức cấp bách mới bộc lộ ra, anh ôm chặt Phỉ Nhi không cho cô lộn xộn, nhìn cô thổ lộ thâm tình, “Phỉ Nhi, anh không muốn em gả cho Lujia, bởi vì em là người của anh, em quên sao? Lúc em tám tuổi đã định rồi, ai nhặt trái cầu vàng lên cho em sẽ là hoàng tử ếch của em, cho nên, em chỉ có thể là công chúa của anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...