Editor: Puck
Rusa hơi sửng sốt, không đếm xỉa đến lửa giận của anh, xoay một vòng trước mặt anh, “Như vậy không tốt sao? Địch Khắc nói đàn ông Trung Quốc đều thích như vậy! Em còn quyết định đi thay da đó!”
“Thay da?” Doãn Tử Nhiên ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Đổi thành làn da phương Đông trắng nõn nhẵn nhụi như Duy Nhất vậy, Địch Khắc nói các anh trở về nước mới có thể thay! Em muốn biến thành cô gái phương Đông!” Rusa hào hứng bừng bừng.
Thì ra là vậy!
Doãn Tử Nhiên tức giận giữ lấy cô, phất tay hất tóc giả của cô đi, tóc quăn hoạt bát tự nhiên của cô lộ ra.
“Anh làm gì đấy!” Rusa giãy giụa khỏi tay anh, vô tội bưng lấy đầu.
Chỉ có điều vừa vùng vẫy ra, ví tiền của Doãn Tử Nhiên rơi theo.
Rusa cúi người nhặt, đột nhiên phát hiện trong ví tiền lại kẹp hình của Duy Nhất.
Dường như ảnh chụp trong ví tiền đều thuộc về người phụ nữ mình yêu nhất, như vậy, Doãn Tử Nhiên yêu là... Duy Nhất? Khó trách Địch Khắc lại đưa cho cô biện pháp như vậy, khó trách Doãn Tử Nhiên đều có vẻ khinh thường với ai đó...
Mà Doãn Tử Nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch của cô thì tức giận trong lòng, nói mà không cần suy nghĩ, “Cô tưởng rằng cô là ai? Ai cũng có thể mặc trang phục như vậy sao? Đừng làm dơ bẩn hình tượng của người ta! Cô gái chết tiệt, biến mất một ngày, lại thay đổi ăn mặc như vậy, tôi còn tưởng rằng cô bị...”
Rusa nhìn chằm chằm ảnh chụp, bị tiếng gào thét của anh thức tỉnh, lại chỉ nghe thấy anh nói mấy câu trước, “Cô tưởng rằng cô là ai? Ai cũng có thể mặc trang phục như vậy sao?” Tức giận lập tức thiêu đốt hừng hực trong ngực.
Đúng vậy, cô không phải Duy Nhất, cô vĩnh viễn không thể biến thành Duy Nhất! Nhưng mà cô có kém cỏi như vậy sao? Kém cỏi đến mức làm dơ bẩn hình tượng nữ thần trong lòng anh?
Cô căm hận không thôi, ném mạnh ví tiền đến trước mặt anh, “Đi chết đi Doãn Tử Nhiên! Đừng tưởng rằng bà đây thích anh, thì anh được thể lên mặt rồi! Đúng vậy! Duy Nhất rất đẹp! Tôi kém cô ấy, vậy thì sao? Người ta có Lãnh Ngạn rồi! Anh tính là gì? Anh là anh trai cô ấy! Đừng quên! Anh đây là... Loạn luân!”
Dưới sự tức giận cô nói ra hai chữ rất khó nghe.
“Cô nói bậy!” Doãn Tử Nhiên giận tím mặt, vung tay lên đánh một bạt tai lên mặt Rusa, giữa anh và Duy Nhất sạch sẽ, cái gì cũng không có, anh không cho phép bất kỳ ai làm dơ bẩn sự thanh bạch của Duy Nhất.
Rusa che mặt, hồi lâu mới kịp phản ứng, chỉ vào Doãn Tử Nhiên, hận đến cắn răng, “Doãn Tử Nhiên, anh đánh tôi, anh lại dám đánh tôi? Cho tới bây giờ chỉ có tôi đánh người khác!”
Nhìn người đàn ông khiến cho cô vừa yêu vừa hận, cô bay lên tung một cước đá vào cằm anh, đá anh té xuống đất.
Đây là lần đầu tiên Doãn Tử Nhiên nhận thức được khí phách cảnh sát của Rusa, cằm đau đến muốn rớt ra, anh đỡ cằm đứng dậy, kinh thường mà nhìn cô, “Bệnh tâm thần! Ngoại trừ sử dụng bạo lực ra cô còn biết cái gì? Người dã man!”
Rusa bị kích thích, vung nắm đấm nhào tới, “Tôi chính là người dã man thì thế nào? Tôi còn là thị tộc mẫu hệ xã hội nguyên thủy! Chỉ có đạo lý phụ nữ cưỡi trên đầu đàn ông! Nào có chuyện bị đàn ông ức hiếp! Hôm nay tôi muốn đòi toàn bộ uất ức phải chịu lại! Doãn Tử Nhiên, anh có bản lĩnh thì đứng dậy đánh với tôi! Bà cô đây thất tình cũng muốn thất tình thuận lợi vui vẻ!”
Không chú ý, Doãn Tử Nhiên bị Rusa nhào vào, hai tay bị cô giữ sau lưng, đầu gối cô đè chặt anh, đây là tư thế kinh điển cảnh sát bắt kẻ bắt cóc, Doãn Tử Nhiên rõ ràng không cách nào chống lại.
Rusa bị chọc tức, tay kia nắm thành quả đấm, như mưa rơi trên mặt, trên lưng ah, cuối cùng, Rusa buông anh ra, xách anh từ trên mặt đất lên, nắm chặt cổ áo, chỉ vào mũi anh, “Doãn Tử Nhiên, tôi nói cho anh biết! Bây giờ bà cô đây không cần anh! Tôi muốn ly hôn với anh!”
“Kẻ điên!” Doãn Tử Nhiên tức giận gào to với cô, hôm nay thật sự là khổ tám đời, sớm biết như thế, lúc nhỏ anh cả đi học Không thủ đạo, anh cũng đi theo học một chút thì tốt rồi, anh vẫn cho rằng mình là người văn minh, khinh thường động chân động tay với người khác, ai ngờ lại gặp phải người phụ nữ dã man!
Rusa nắm chặt anh, hung hăng đẩy anh, đẩy thẳng xuống giường, đầu gối để lên lồng ngực anh, “Đúng vậy, tôi chính là kẻ điên! Mà anh thì sao? Anh là ông xã bị kẻ điên vứt bỏ! Ai mất mặt hơn?”
“Tôi muốn kiện cô! Cảnh sát đánh người!”
“Anh đi kiện đi!” Rusa chậm rãi cúi người xuống, hơi thở gần như phun lên mặt anh, “Nhưng mà, tôi là người bộ lạc, ở chỗ chúng tôi, phụ nữ đánh đàn ông không phạm pháp!”
Hai mắt Doãn Tử Nhiên nhíu lại, một phát nắm chặt cổ tay cô, tình thế lập tức đảo ngược, con hổ không phát uy lập tức coi anh là mèo bệnh? Phụ nữ dù lợi hại, nhưng lực cánh tay như thế nào cũng không sánh bằng đàn ông, nhưng coi thường cô, thêm vào đó coi cô là phụ nữ, nhường nhịn một chút, chẳng lẽ còn thật sự khiến cho cô cưỡi trên đầu?
Tư thế bây giờ thành ra Doãn Tử Nhiên ở trên, Rusa ở dưới.
“Anh... Anh định làm gì?” Hai tay Rusa không bị Doãn Tử Nhiên giữ chặt, cô gần như có thể cảm nhận rõ ràng thân thể cường tráng, bắp thịt kiên cố của Doãn Tử Nhiên.
Doãn Tử Nhiên cười lạnh một tiếng, “Cảnh hoa xinh đẹp, tôi chỉ muốn nói cho cô, đàn ông đối phó với phụ nữ, đại khái không cần dùng nắm tay!”
“Vậy... Vậy anh định làm gì?” Rusa vẫn luôn hoài nghi anh không có năng lực, nhưng dáng vẻ của anh bây giờ tuyệt đối không giống, tuyệt đối không...
“Cô nói gì đó? Không phải lúc trước cô vẫn muốn tôi như vậy sao? Hơn nữa còn bỏ thuốc vào trong nước dụ dỗ tôi như vậy? Vậy tôi có phải nên...?” Anh kéo tay cô lên đỉnh đầu, dùng một tay giữ, tay kia thăm dò trong cổ áo cô.
Đúng vậy, Rusa vẫn luôn hy vọng trở thành vợ chồng chân chính với anh, nhưng không phải như bây giờ, rõ ràng vừa mới cãi nhau, anh rõ ràng khinh bỉ cô, hiện giờ anh chỉ muốn trả thù cô mà thôi, cô tuyệt đối không muốn phát sinh mối quan hệ này với anh vào lúc này, hơn nữa cô đã nói ra muốn ly hôn với anh!
Không! Không được!
“Buông tôi ra, nếu không tôi kiện anh cưỡng hiếp tôi!” Cô kêu to.
“Cưỡng hiếp?” Doãn Tử Nhiên cười nhạt, “Đừng quên chúng ta là vợ chồng! Tôi đâu thể uổng công lần đầu tiên kết hôn với cô? Trước khi ly hôn cũng phải thưởng thức chế độ của ông xã!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...