Bộ lạc kia ở gần xích đạo, thời tiết rất nóng, mặc dù đêm đã khuya, Doãn Tử Nhiên vẫn không ngủ được.
Loáng thoáng văng vẳng nghe thấy trên mái tòa nhà bằng trúc truyền đến tiếng lột xột loạt xoạt, anh không khỏi cảnh giác, là chuột? Rắn? Hay thú khác?
Đây là rừng mưa nhiệt đới, khó tránh khỏi không gặp động vật nguy hiểm.
Nóc phòng có một cửa thông khí, anh ngẫm nghĩ, mang thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa đến, đổ đầy nước nóng vào trong đó, nếu thật sự có thú hoang rơi xuống, trước tiên làm bỏng nó thương tích đầy mình.
Tay anh cầm chặt gậy gỗ núp ở góc tối trong phòng, yên lặng theo dõi diễn biến.
Cửa thông khí mở ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, ngay sau đó, một thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác không sai rơi vào trong thùng.
“A --” Tiếng kêu thảm thiết phá tan trời đêm yên tĩnh...
Thung lũng chấn động.
Người bộ tộc không biết chuyện gì xảy ra, vây quanh phòng Doãn Tử Nhiên chật như nêm cối.
Tộc trưởng Herga và nhóm người Lãnh Ngạn ở ngay phía trước, đề phòng nguy hiểm, Lãnh Ngạn ngăn cản Duy Nhất tiến lên, mấy người đàn ông móc súng lục phòng thân ra chậm rãi đến gần cửa, một cước đá văng cửa phòng, dùng súng chỉ vào bên trong, “Đừng động!”
“Đần chết, nếu là thú hoang có thể nghe hiểu lời của các anh sao?” Duy Nhất nhìn thấy động tác ngu xuẩn của mấy người đàn ông, khẽ nói thầm.
Chỉ thấy Rusa ướt đẫm người nằm trên sàn nhà, bên cạnh còn thùng nước tắm lớn, Doãn Tử Nhiên đứng bên cạnh không biết làm sao.
“Hai người... Đây là...” Herga nghi ngờ hỏi.
“Cô ấy...” Doãn Tử Nhiên không biết giải thích như thế nào.
Rusa nức nở cướp lời anh, “Hu hu, mẹ, đều là anh ấy không tốt! Nhất định đòi tắm uyên ương gì đó, con không chịu, anh ấy còn ép buộc con, hu hu, hại con ngã sấp trong bồn tắm, bỏng chết con! Hu hu, cái mông bị bỏng hỏng rồi!”
“Phụt”, Doãn Tử Nhiên buồn cười, vừa nghe anh cũng biết là nói dối, nhưng mà, lời nói dối này thật có ý tứ.
Doãn Tử Nhiên nhíu mày muốn giải thích, “Tộc trưởng, tôi...”
Doãn Tiêu Trác nhanh chóng cắt lời, “Này, Tử Nhiên, sao còn gọi tộc trưởng? Nên gọi mẹ!”
Doãn Tử Nhiên hận không thể giết chết Doãn Tiêu Trác, nhưng tình thế bắt buộc trước mắt, chỉ có miễn cưỡng gọi, “Mẹ, thật ra là như vậy...”
“Thôi, đừng giải thích, vợ chồng son mà, có gì mà giải thích! Tin tưởng tộc trưởng sẽ không trách chú, lần sau cẩn thận một chút, dịu dàng một chút! Lời Doãn Tử Nhiên lại bị Doãn Tiêu Trác cắt đứt, lúc nói lời này, Doãn Tiêu Trác thiếu chút nữa phì cười.
Herga cũng cười, “Được rồi, đêm đã khuya, đều đừng làm rộn, Martha, đi lấy thuốc trị bỏng đến đây, để tự chúng bôi, mọi người chúng ta đi về nghỉ ngơi đi!”
Bộ lạc đã khôi phục yên tĩnh ban đầu, sau khi người hầu nữ tên Martha mang thuốc trị bỏng đến, hé miệng cười, khép cửa đi ra ngoài.
Doãn Tử Nhiên nhìn chế nhạo trong mắt Martha, tức giận trong lòng, lần này xong rồi, việc này truyền khắp bộ lạc, ngày mai anh đi ra ngoài gặp người như thế nào? Người phụ nữ chết bầm này, lấy cớ gì không lấy, nghĩ ra một tắm uyên ương!”
“Này, anh nhìn cái gì vậy? Anh gây chuyện, anh không chịu trách nhiệm hả!” Rusa đỏ bừng cả người, giống như bị nước đun sôi dọa, cũng không biết có thể lưu lại sẹo không, nếu như để lại sẹo, Doãn Tử Nhiên càng không thích cô! Đúng là xúi quẩy!”
“Tôi chịu trách nhiệm cái gì?” Doãn Tử Nhiên tức giận cãi lại.
“Ơ, cuối cùng chịu nói chuyện với tôi? Chúc mừng anh trong một tháng tiếng Anh tiến bộ thần tốc!” Cô chân chính giễu cợt, trong lòng đổ mồ hôi hột, sự thật là tiếng Trung của cô tiến bộ thần tốc rồi, bây giờ về cơ bản cô đã có thể nói chuyện cùng nhóm người Lãnh Ngạn rồi.
Doãn Tử Nhiên nghe xong, nhảy lên giường, không để ý tới cô lần nữa.
“Này! Anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Toàn thân tôi ướt đẫm, lạnh chết, anh muốn tôi bị cảm sao?” Rusa hùng hổ.
Doãn Tử Nhiên lật người, “Ướt cô thì cô tự mình cởi đừng mặc, tôi không nhìn, hơn nữa, vóc người cô có bị lộ ra tôi cũng không có dục vọng xem.”
“Anh...” Rusa tức đến trợn trắng mắt, cúi đầu nhìn khắp người mình đỏ ửng, “Anh nhin anh xem, làm bỏng tôi đến toàn thân sưng đỏ, anh không bôi thuốc cho tôi, muốn tôi bị để lại sẹo sao? Nếu như để lại sẹo tôi sẽ không gả đi được, không gả được tôi sẽ dính lấy anh, hai năm sau sẽ không ly hôn với anh, tôi phải kéo anh cả đời!”
Doãn Tử Nhiên khinh thường hừ khẽ, “Tùy cô, vài ngày nữa chúng tôi rời đi rồi, cô thích làm sao thì làm!”
“Anh yên tâm, tôi sẽ đi cùng anh, anh đi đâu tôi đi đó, anh muốn về nước tôi theo anh về nước, anh ngồi phi thuyền vũ trụ đi mặt trăng, tôi sẽ biến thành Hằng nga lên cung trăng chờ anh!” Rusa phát hiện mình rất có tiến bộ, hơi tinh thông văn hóa cổ điển Trung Quốc rồi.
“Vậy tôi đi nhà vệ sinh nam thì sao?” Doãn Tử Nhiên xoay người hỏi một câu.
“Theo đi không sai!”
“Cô không sợ người ta cười cô biến thái?” Bản thân Doãn Tử Nhiên không phát hiện, vốn không muốn nói chuyện cùng Rusa, nhưng đã gây lên với cô rồi.
“Anh yên tâm, tôi có chứng nhận cảnh sát, tôi dùng súng chỉ vào anh đang tiểu tiện, có người dám lên tiếng, tôi nói tôi đang canh giữ tội phạm!” Rusa âm thầm đắc ý, Doãn Tử Nhiên, đời này không bắt được anh tới tay, trở thành tù nhân của tôi, Rusa tôi làm cảnh sát uổng công rồi!
(Lời tác giả: Lại nói Doãn Tử Nhiên thật đáng thương, Lãnh Ngạn người ta làm nam sủng, cậu ta sao lại chỉ có thể lẫn lộn làm tù nhân? Đồng nghiệp khác mệnh! Lại nhiều chuyện.)
Doãn Tử Nhiên nghẹn lời, “Cô hãy cất kỹ đăng ký kết hôn mà sống qua ngày đi, đừng mơ tưởng tôi sẽ động lòng với cô, rời khỏi đây, tôi sẽ trốn thật xa. Đừng quấn lấy tôi!”
Rusa sắp nổi giận rồi, “Ai muốn quấn quýt lấy anh! Nếu như không phải anh trai anh nói anh thật đáng thương, mà tôi vừa vặn muốn tìm chú rể giả, tôi sẽ không kết hôn với anh!”
“Anh của tôi! Anh ấy nói gì rồi hả? Doãn Tử Nhiên chỉ cảm thấy một luồng lạnh buốt bò lên trên áo ba lỗ của anh, nhất định không có lời gì hay!
Rusa lắp bắp hồi lâu, phun ra một câu, “Anh ấy nói anh bất lực, không muốn yêu đương người phụ nữ nào!
Doãn Tiêu Trác! Không phải anh chết thì tôi chết! Doãn Tử Nhiên đốt lửa trong phổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...